Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 821: Lật bàn... Ta đã không muốn ăn, thì đừng ai hòng được ăn

Lật bàn... Ta đã không muốn ăn, thì đừng ai hòng được ăn

"A di đà Phật!"

Thần Tăng niệm Phật hiệu, trông như thể cao tăng đắc đạo, nhưng thật ra ông ta lại đang rất hoảng sợ. Với tình cảnh hiện tại, ông ta cũng đành bó tay, không có cách nào. Vị Triệu thí chủ này đã bước đến ranh giới không thể quay đầu.

Tà tính đã ăn sâu, không cách nào tiêu trừ.

Cho dù tất cả các cao tăng của Đại Giác Tự có cùng tụng kinh để xua tan tà tính cho Triệu Trinh Nhạc, thì đến cuối cùng, rất có thể tất cả các cao tăng ấy cũng sẽ hộc máu mà chết. Tà tính quá nặng, không cách nào cứu chữa. Một là nàng chết, hai là ngươi chết, không còn sự lựa chọn nào khác.

“Thần Tăng, loại ma đầu này mà tồn tại trên thế gian thì đúng là một tai họa.” Triệu hoàng tử cảm thán, sau đó lẳng lặng nhìn Thần Tăng, để xem xem, rốt cuộc Thần Tăng có cách nào để giải quyết đối phương không.

Mặc dù hắn ta biết xác suất này rất mong manh, nhưng hắn ta vẫn muốn hỏi thử.

Nhỡ như… Có một biện pháp bí mật nào đó thì sao?

Thần Tăng trầm giọng nói: "Hoàng Thượng, không thể làm việc này đâu, đừng suy nghĩ nhiều thì hơn."

Ông ta biết rõ Hoàng Thượng đang nghĩ gì.

Thật lòng mà nói… Đó đúng là mơ mộng hảo huyền. Nếu thật sự có cách, thì liệu có chờ tới bây giờ?

"Haizzz!" Triệu Hoàng tử thở dài: "Chỉ là ta cảm thấy xót xa cho bách tính thiên hạ."

Thần Tăng liếc hắn ta một cái, sau đó lắc đầu rời đi. Là thật hay giả, chắc hẳn trong lòng mọi người đều đã rõ, không cần phải nói thẳng ra như vậy.

Vả lại, hiện giờ ông ta thân là quốc sư, được chính vị Hoàng Thượng trước mặt ban cho, bởi vậy người nói cái gì thì chính là cái đó. Lão nạp tuyệt đối sẽ không phản bác lại ý của người.

Vài ngày sau!

Trong thâm cung!

“Tình hình của muội có chút nghiêm trọng.” Lâm Phàm nhìn về trước mặt Trinh Nhạc. Tuy trước mặt anh, Trinh Nhạc tỏ ra rất ngoan ngoãn và đầy vẻ tươi cười. Nhưng theo anh thấy, cười như vậy có chút giả tạo, đằng sau dáng vẻ tươi cười đó có giấu sát chiêu, như thể đang nói với bản thân anh rằng hãy cẩn thận, ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào.

"Lúc trước không phải như vậy." Anh lắc đầu, tự hỏi tại sao lại biến thành như vậy. Trước đây, Trinh Nhạc là một cô bé thân thiện.

Triệu Trinh Nhạc nhấp nháy đôi mắt to xinh đẹp và nói: "Muội vẫn luôn là như vậy, trước nay chưa từng thay đổi."

Tà tính quá nặng đã khiến nàng học được cách che giấu. Đối với người khác mà nói, rất có thể họ sẽ bị kỹ năng diễn xuất của nàng lừa gạt cho qua. Nhưng hiện tại, người nàng đang đối mặt là Lâm Phàm, nên chắc sẽ không dễ bị lừa như vậy.

“Đi với huynh, huynh dẫn muội đi xem thứ này hay lắm.” Lâm Phàm mỉm cười.

Sau đó, anh đưa Trinh Nhạc vào khoảng trống đã mở giữa cánh đồng, và vẫy tay ra hiệu cho Trinh Nhạc ngồi xổm xuống bên cạnh.

Triệu Trinh Nhạc ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

Lâm Phàm chỉ tay vào đám kiến trên cánh đồng và nói: "Cùng xem mấy con kiến chuyển nhà với huynh nào. Lúc trước, huynh có một người bạn tốt rất thích xem kiến chuyển nhà. Lúc trước, ông ấy còn nói với huynh là xem kiến chuyển nhà có thể khiến tâm trạng trở nên vui sướng, và quên hết muộn phiền. Tình hình của muội bây giờ, huynh nghĩ là do có quá nhiều phiền muộn, cần phải giải tỏa."

Bởi vì tà tính mà tính cách của Triệu Trinh Nhạc đã sớm có sự thay đổi, hình thành nên cái gọi là nhân cách thứ hai, hay đúng hơn là nhân cách hắc ám. Loại nhân cách này rất tà ác, nhưng nó cũng biết cách nhẫn nhịn và biết hoảng sợ.

Lâm Phàm có thực lực mạnh hơn nàng rất nhiều.

Với năng lực của nàng, thì không cách nào làm gì được đối phương. Vì vậy chỉ có thể tạm thời nghe lời, chờ đợi cơ hội. Khi cơ hội đến, nàng sẽ như một người bắt bài xuất sắc và tung ra một đòn chí mạng.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời xanh thẳm làm tôn lên vẻ đẹp của trời đất.

Hai bóng người ngồi xổm ở đó, xem một cảnh nhàm chán nhất nhưng lại thú vị nhất.

Lâm Phàm và ông Trương thường xuyên cùng nhau xem những chú kiến chuyển nhà. Nhưng với Triệu Trinh Nhạc thì đây là lần đầu tiên, nàng cảm thấy đặc biệt nhàm chán, sự kiên nhẫn của nàng cũng theo đó mà dần hao mòn.

Kiên nhẫn!

Kiên nhẫn!

Màn đêm buông xuống, hai người họ rời khỏi cánh đồng và đi vài bước về đến phòng. Lâm Phàm nhường chiếc giường của mình cho Trinh Nhạc, còn anh thì ngủ trên vạc giường đơn sơ đã dựng sẵn.

Thời gian dần trôi qua.

Lâm Phàm đã say giấc, một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ truyền đến, có lẽ gió hơi lớn, dường như anh bị cảm. Một cái bong bóng bay ra từ lỗ mũi anh, theo sự thay đổi của nhịp thở, bong bóng thu nhỏ rồi lại to ra. Một âm thanh tách, bong bóng vỡ.

"Khốn kiếp!"

Triệu Trinh Nhạc nằm ở đó, không nhúc nhích, trong lòng suy nghĩ gì đó rất sâu xa, nàng quay đầu và nhìn thoáng qua.

"Ngủ say thật, có lẽ đây là cơ hội."

Nàng từ từ vươn tay, móng tay năm ngón dần dài ra, luồng chân nguyên đen kịt ngưng tụ giữa ngón tay, vụt một cái, nàng bỗng xuất hiện ngay trước mặt Lâm Phàm, năm ngón tay hướng tới ngực Lâm Phàm.

Dĩ nhiên là muốn lấy trái tim của Lâm Phàm ra rồi bóp nát nó.

Nếu như trước đây, Triệu Trinh Nhạc vẫn còn giữ lại chút lý trí, thì chắc chắn nàng sẽ không ra tay với Lâm Phàm, bởi vì đó là thứ duy nhất ràng buộc nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận