Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1243: Ngày vui vẻ của Độc Nhãn Nam chính là ở cùng Lâm Phàm (2)

Ngày vui vẻ của Độc Nhãn Nam chính là ở cùng Lâm Phàm (2)

Hai vị tộc lão Thái Thản tộc và Kim Cương tộc kinh hãi, không ngờ tới kết quả sẽ là như vậy, nhưng bọn họ tuân theo mệnh lệnh của lão tổ mà đến, cho dù không địch lại, cũng tuyệt đối không lùi bước.

"Lên."

Tộc lão Thái Thản tộc gầm nhẹ một tiếng, hình thể tăng vọt, sấm sét từ trên trời giáng xuống, quấn quanh cơ thể, trong mắt lóe lên tia điện, đối với Lâm Phàm, đó là một kích hủy diệt.

Người am hiểu sức mạnh của bộ tộc ra chiêu đều rất khủng bố.

Uy thế vô cùng kinh người.

Người thường căn bản không có năng lực chống đỡ.

Mỗi một cú đánh ra đều có thể tạo nên dấu vết nổ tung trong không trung.

Lâm Phàm nâng tay, lạch cạch, tiếng động nặng nề truyền đến, lấy bàn tay ở khoảng cách xa vời ngăn trở thế tấn công của đối phương.

"Làm sao có thể." Vẻ mặt tộc lão Thái Thản tộc lộ ra kinh hãi.

Ngay sau đó.

Ông ta cũng có cảm giác cơ thể bị khống chế ném lên không trung, mạnh mẽ nện trên mặt đất, ầm vang một tiếng, mặt đất nứt toạc, nhìn như một kích tùy ý, lại tạo thành thương tổn cực lớn cho đối phương.

"Hừm!"

Lâm Phàm thở dài một tiếng, quá nhàm chán, anh không thích chiến đấu cùng kẻ yếu chút nào, không cảm thụ được cái loại cảm giác sảng khoái kia, đó là vui vẻ chiến đấu với cường giả chân chính.

Gặp được loại tình huống này.

Anh tình nguyện không nghênh chiến.

Tộc lão Kim Cương tộc nhìn thấy một màn trước mắt này, hô hấp trở nên rất dồn dập, tức giận rít gào nói:

"Cậu muốn đối địch cùng với Tam tộc sao, cậu nghĩ rằng lão tổ của chúng tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?"

Lâm Phàm nói: "Lão tổ của các người rất lợi hại à?"

"Nói nhảm, lão tổ của chúng tôi đã tung hoành trong Tinh Không bao nhiêu năm, chỉ cần một ý niệm tinh thần là có thể nghiền nát, nghịch chuyển thời không, thầy tướng số nắm sinh tử ở trong tay, chờ lão tổ của chúng tôi đến rồi, đó chính là ngày tận thế của cậu." Tộc lão Kim Cương tộc gầm thét.

Nghe thấy lời nói của đối phương.

Lâm Phàm lộ vẻ rất hứng thú.

"Hay lắm, vậy ông dẫn hai người còn lại về đi, thuận tiện nói một chút với lão tổ của các người, hy vọng ông ta có thể tới nơi này, tôi rất chờ mong được gặp ông ta. Đương nhiên, nếu lão tổ của hai vị kia cũng tới được, tôi rất hoan nghênh, bất kể là đấu một một hay là quần đấu, tôi cũng nguyện ý." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Lão tổ Kim Cương tộc giận dữ hét: "Cậu xem thường tôi?"

"Không, tôi không xem thường ông." Lâm Phàm lắc đầu, anh không muốn để đối phương hiểu lầm, thực ra không phải là khinh thường đối phương, mà là thực lực của đối phương thật sự rất yếu, hoàn toàn không có nổi hứng thú.

"Láo xược." Tộc lão Kim Cương tộc nổi giận, toàn thân nở rộ ánh sáng màu vàng, bay thẳng về phía Lâm Phàm, dùng ngón tay kết ấn, dẫn dắt lực lượng của trời đất, lập tức gió nổi lên vù vù, mây cuồn cuộn kéo đến, cường giả chiến đấu như vậy, đã trở nên phi thường từ lâu rồi, bất kỳ kẻ nào chiến đấu cùng ba vị tộc lão này, đều sẽ đứng trước áp lực cực lớn.

Chỉ tiếc trước mặt ông ta bây giờ lại là Lâm Phàm.

Chênh lệch giữa hai bên, chắc chắn không đơn giản như trong tưởng tượng.

Trong nháy mắt không khí xung quanh Lâm Phàm nổ tung, một luồng sức mạnh vô hình đánh vào lồng ngực của tộc lão Kim Cương tộc, phụt phụt, một ngụm máu tươi phun ra, chỉ thấy con ngươi trong mắt tộc lão Kim Cương tộc dần dần chuyển trắng, hoàn toàn mất đi thần trí nằm trên mặt đất.

"Lâm Phàm, anh giỏi quá." Tiểu Bảo hoan hô.

Ông Trương cũng vỗ tay, có vẻ rất phấn khích.

"Tôi đi xem tình hình của ông ta, đừng để đánh chết người là được." Độc Nhãn Nam chuyển động hai mắt, nhất thời có ý nghĩ, đôi khi, thu hoạch cần nhờ cố gắng của chính mình, nếu như chính mình còn không cố gắng, vậy thì thật sự hết cách.

Đây là cường giả.

Còn bị Lâm Phàm làm cho choáng váng, dưới tình huống không có người đến gần, ông ta chính là người thích hợp nhất làm nhiệm vụ thu hoạch cho đối phương.

"Không sao, tôi đã thu lại lực đạo của mình, không thương tổn đến tính mạng của ông ta được." Lâm Phàm nói.

Độc Nhãn Nam nói: "Người tới là khách, nhìn một chút cũng tốt."

"Ừm, ông nói cũng có lý."

Cái này không thể không có đạo lý nha.

Không quan tâm Lâm Phàm nói cái gì, đối với Độc Nhãn Nam mà nói, tôi chỉ cần nói cho cậu một chút đề nghị có ích mà thôi, cậu cũng có thể nói đề nghị của tôi không tốt.

Độc Nhãn Nam hành động, chỉ có thể ra tay từ trên người tộc lão Kim Cương tộc, ai bảo Lâm Phàm đánh bay hai người kia, lộ trình có chút xa xôi, muốn đi xem xét thì có hơi phiền phức.

Đi đến bên cạnh tộc lão Kim Cương tộc, trực tiếp ra tay.

Có đệ tử đại tộc Tinh Không chú ý tới tình huống bên này, nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng chấn động, không nghĩ tới Độc Nhãn Nam kia thế nhưng lại quang minh chính đại sờ soạng trên người tộc lão Kim Cương tộc.

Sao dám làm như vậy?

Cho dù tộc lão không phải là đối thủ của Lâm Phàm, nhưng cũng không thể làm ra hành vi vô sỉ như thế.

Bọn họ muốn chính nghĩa đứng ra, ngăn cản loại hành vi ngông cuồng này, thế nhưng nghĩ đến thực lực của bản thân, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.

Ai có thể ngăn cản.

Ai có bản lĩnh này.

Chỉ có thể yên lặng mà nhìn thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận