Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 816: Một kiếm kế thừa tất cả lực lượng của chúng ta (2)

Một kiếm kế thừa tất cả lực lượng của chúng ta (2)

Không thể không nói, thực lực của vị Tần Ca này quá mạnh.

“Đừng trách ta.”

Tần Ca vung tay, trường kiếm trong tay bừng sáng lên, Vạn Kiếm Đạo xé rách không trung mà đến, uy thế oai nghiêm hùng vĩ, khó có thể ngăn cản.

“Yếu quá!”

Lâm Phàm lắc đầu tỏ vẻ không biết phải làm sao. Anh khép năm ngón tay lại rồi đẩy bàn tay tới phía trước, phút chốc hình thành gió lốc mãnh liệt, nháy mắt bao trùm hết tất cả.

Không có tiếng kêu thảm thiết.

Hiển nhiên không có người thương vong.

Dĩ nhiên là không có người bị thương.

Rất nhanh.

Gió lốc tan đi.

Mọi người nhìn nhau, sau đó, bọn ho phát hiện quần áo không đủ che thân, may mắn lắm thì chỉ bị rách tung tóe, còn không thì chỉ còn lại mấy mảnh vải.

“Này… chuyện gì thế này?”

Có người kêu lên.

Bọn họ hoàn toàn bối rối, rốt cuộc thì vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Người thì che đũng quần, kẻ thì che ngực, có người lại vội vàng kẹp hai chân. Tuy tình hình khác nhau nhưng biểu cảm thì y hệt, tất cả đều lúng túng bởi tình huống hiện tại.

Tần Ca trừng mắt, cúi đầu nhìn kiếm trong tay, Vạn Kiếm Đạo vừa mới bộc phát ra giờ đã tan thành mây khói, ngay cả chút bọt khí cũng không dâng lên.

“Rốt cuộc thì ngươi đã làm gì?”

Hắn ta không thể tin chuyện xảy ra ngay lúc này là thật.

Quá giả dối.

Lâm Phàm nói: “Không làm gì cả, mấy người quá yếu nên ta không muốn ra tay với mấy người, bởi vì ta biết có lẽ Trinh Nhạc đã làm chuyện gì sai trái thật. Nhưng nếu các ngươi muốn dạy dỗ nàng thì ta sẽ không đồng ý.”

“Đi đi, đừng xen vào chuyện này, ta sẽ giáo dục Trinh Nhạc thật tốt!”

Anh nghĩ bây giờ có thể khống chế sức mạnh của bản thân, hơn nữa anh cũng biết bọn họ quá yếu, nếu thi triển Phục Yêu Ấn hoặc hỏa diễm của bản thân thì bọn họ sẽ chết rất thê thảm.

Mà anh thì không nỡ.

Không còn cách nào khác, nguời có tấm lòng bao dung thì không tốt ở chỗ, nếu như gặp phải vấn đề thì cần dùng nhiều cách thức rắc rối mới có thể giải quyết được.

Triệu Trinh Nhạc nghe được hai chữ “giáo dục” thì có chút thẹn thùng.

Giáo dục = điều giáo.

Không quan tâm người khác hiểu thế nào, đối với Triệu Trinh Nhạc mà nói thì nàng hiểu như vậy, thậm chí vào trường hợp nghiêm túc như thế này thì còn có chút chờ mong.

Nàng cúi đầu cắn đầu ngón tay, sát ý trong mắt đã tán loạn, một hình ảnh hiện lên trong đầu của nàng.

Trong phòng.

Người phạm sai lầm là nàng đang nhìn Lâm Phàm bằng đôi mắt ngập nước, mà Lâm Phàm thì đang ngồi trên ghế, tay cầm thước vỗ đùi, biểu cảm nghiêm túc răn dạy nàng.

“Đến đây, tiến sát vào đùi huynh, dẩu mông lên, để huynh dạy dỗ muội thật tốt…”

Hình ảnh này…

Sở thích này…

Làm mặt của Triệu Trinh Nhạc đỏ lên.

Khi nhìn thấy sắc mặt của Triệu Trinh Nhạc, nhóm cường giả đang che lại thân thể của mình đều vô cùng sốt ruột. Nhanh bắt lấy thằng nhãi này đi, mấy người có nhìn thấy huyết khí của ma đầu kia dâng lên không, rõ ràng là đang bị thương nặng, nếu bỏ lỡ lúc này thì không có lần sau đâu!

“Không có khả năng.”

Tần Ca rít gào rồi cắm trường kiếm xuống mặt đất, sau đó mở đôi bàn tay ra, hơi thở hùng hậu bộc phát ra làm tóc dài ở sau lưng tung bay.

“Ta phải dùng công lực cả đời để đấu với ngươi một trận.”

Hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, hơi thở càng mạnh, uy thế dồi dào giáng xuống từ trên trời làm binh khí ở xung quanh bị thổi lên không trung.

Không chỉ có như vậy.

Nơi này là hoàng cung, thị vệ đeo binh khí rất nhiều. Vào lúc này, các thị vệ được phân bố ở khắp hoàng cung đều phát hiện binh khí của bọn họ không chịu khống chế mà bay về phía không trung hết.

Sắc mặt của Thần Tăng trở nên nghiêm trọng, lực lượng quá mạnh, còn mạnh hơn lúc đối phó với Triệu Trinh Nhạc.

“Lão nạp giúp ngươi một tay.”

Thần Tăng chưởng tới, lực lượng sục sôi, không ngừng tiến vào cơ thể Tần Ca một cách dũng mãnh.

“Còn có ta.”

“Ta cũng vậy.”

Nhóm cường giả đều hiểu rõ, nếu không đồng tâm hiệp lực thì không thể chống lại Lâm Phàm.

Vẻ mặt của Tần Ca ửng hồng, lực lượng tích lũy được thực sự quá mạnh làm thân thể hắn ta chịu không nổi, nhưng mà hắn ta không cam tâm.

Vì sao chứ?

“Thiên Kiếm!”

Sau tiếng gầm lên đầy giận dữ của Tần Ca, một luồng hơi thở phóng lên cao. Khi lượng quá nhiều thì sẽ xảy ra biến đổi, ấy thế mà ở khu của người phàm lại cô động một thanh Thiên Kiếm giáng xuống từ trên trời thật.

Tuy chỉ là cái bóng nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được uy áp đáng sợ từ Thiên Kiếm.

Đó là sức mạnh của đất trời.

“Chém!”

Thiên Kiếm mang theo lực lượng không thể địch nổi chém xuống Lâm Phàm. Kiếm quang sắc bén đến cùng cực, kiến trúc xung quanh bị tổn hại nghiêm trọng, tất cả bị nghiền nát một cách vô hình.

Sắc mặt của Triệu Trinh Nhạc tái nhợt.

Từ khi tu luyện “Cửu U Thần Điển” cho đến nay, chưa bào giờ nàng bất lực như vậy, nàng không có khả năng ngăn cản một kiếm này.

“Ơ!”

Lâm Phàm nhìn về phía Thiên Kiếm, dường như có chút thú vị, mà cũng chỉ là thú vị thôi chứ cũng không có điểm đặc biệt nào.

“Đi đi, thanh Thiên Kiếm kế thừa tất cả hy vọng của chúng ta!”

Tần Ca hô ta, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, nhất định thanh kiếm này có thể trừ ma.

Nhưng mà…

Lạch cạch!

Lâm Phàm giơ tay, hai ngón tay anh nắm lấy Thiên Kiếm thật lớn đang rơi xuống, hơi dùng sức, phịch một tiếng…

Thiên Kiếm nứt ra rồi tan thành mây khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận