Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1240: Lâm Phàm: Nể mặt tôi đi. Nhân vật phản diện: Mặt mũi ngươi đáng mấy đồng.

Lâm Phàm: Nể mặt tôi đi. Nhân vật phản diện: Mặt mũi ngươi đáng mấy đồng.

Độc Nhãn Nam cau mày, tình hình không đúng cho lắm.

Rồng này thực sự rất ngang ngược, vậy mà lại nói nói cười cười cùng Lâm Phàm, giống như đã lâu rồi không gặp, hôm nay gặp lại biết bao ký ức ùa về.

“Lãnh đạo, tình huống này có chút sai sai.” Lâm Đạo Minh nhỏ giọng nói.

Độc Nhãn Nam đáp: “Tôi biết.”

Ông ta đương nhiên biết.

Nếu cứ thế này mà nói vậy thì bọn họ thực sự đến đây du lịch chứ không phải đến tìm bảo bối.

Độc Nhãn Nam thật sự rất nóng lòng.

Ông ta thật sự rất mong lúc rồng xuất hiện sẽ là loại bá đạo, hoành hành không coi ai ra gì, tốt nhất là ăn nói cuồng vọng, gặp là muốn đánh, đến lúc đó mới vui sướng biết bao.

Cốt truyện đã phát triển đâu vào đấy rồi.

Lâm Phàm một đấm nện chết đối phương, ông ta đến nhặt đồ tốt, đám người trong tộc lớn ngoài vũ trụ kia ai dám ra tay?

Đều chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà thôi.

“Có thể cho bạn tốt Tiểu Bảo của tôi có thể cưỡi trên ngươi không?” Lâm Phàm hỏi.

Nghe được lời này rồng giận đến tím mặt.

Lời nói quá đáng như vậy, vậy mà còn dám nói ra, biết thế nào là rồng, cao quý, là tồn tại đầy kiêu ngạo không hả, nay lại bị một đứa trẻ con người cưỡi lên mình,đây đối với ta chính là sỉ nhục.

“Được.” Rồng nói xong, lượn quanh thân, chậm rãi tới trước mặt Tiểu Bảo.

Lời nói và suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.

Cũng có thể đây là cái gọi miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo đi.

Tiểu Bảo mặt đỏ bừng, trong lòng rất là hưng phấn, cậu ta rất hồi hộp, trước nay chưa từng cưỡi rồng, lo lắng nhìn Lâm Phàm, thấy Lâm Phàm gật đầu về phía mình, cậu ta mới dũng cảm trèo lên lưng rồng.

Lâm Phàm cũng đẩy ông Trương lên, sau đó ôm hai người họ từ phía sau.

Tà Vật Công Kê muốn nhân cơ hội leo lên, để sau này có thể nói với người ta, ta là gà anh hùng đã từng cưỡi rồng, chắc chắn sẽ càng có mặt mũi hơn rất nhiều, chỉ là lúc nó chuẩn bị hành động thì rồng đã trừng mắt, long uy áp chế, Tà Vật Công Kê sợ hãi đứng yên tại chỗ, lỡ mất cơ hội cưỡi rồng.

Móa!

Tà Vật Công Kê tức giận.

Vậy mà không thèm nể mặt mũi anh hùng Tà Vật, được lắm, ta ghim ngươi trong lòng, đợi đến lúc ta trở lên mạnh mẽ rồi xem ta làm sao xử đẹp ngươi.

Kể từ sau khi thực lực của Tà Vật Công Kê tăng vọt nó càng trở nên lớn lối hơn.

Loại không thể kìm nén được.

Phạm Cổ nhìn lên trời cao, mặt mũi anh ta không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đang dậy sóng mãnh liệt, chủ nhân cuối cùng cũng cúi đầu trước kẻ mạnh, nhưng đây quả thực là sự lựa chọn khôn ngoan nhất.

Ít nhất là bây giờ, sẽ không có đánh nhau, đồng thời nhìn đám nhóc tộc lớn ngoài vũ trụ kia ngây ngốc đứng tại chỗ, không dám động đậy đã nói rõ bọn họ đều đang sợ hãi.

Sợ hãi ai?

Không cần phải nói ra.

Ngoại trừ anh còn ai được nữa.

Độc Nhãn Nam híp mắt, nghĩ đến những chuyện quan trọng, cho dù là như vậy, ông ta vẫn phải nghĩ ra cách tốt để giành lấy thứ gì đó của đối phương.

Trong lúc đó.

Ông ta nhìn về đám người tộc lớn ngoài vũ trụ đang nhìn chằm chằm.

Suy nghĩ nảy ra trong đầu.

Có cách rồi.

Mặc dù cách làm này có chút trơ trẽn, nhưng để phận đặc biệt mạnh hơn, việc gì phải làm thì sẽ làm.

Không mất mấy thời gian.

Rồng bay lượn xuống, Lâm Phàm dẫn họ nhảy khỏi lưng rồng.

“Cảm ơn!”

Anh không ngờ con rồng này lại thân thiện như vậy, theo anh thì nó thực sự rất tốt.

“Không cần cảm ơn, chỉ là tiện tay mà thôi.”

Rồng chậm rãi nói, hắn nhìn ông hổ và đại bàng khổng lồ, cũng không nói gì nhiều, nhưng có thể thấy hai vị bá chủ của núi Trường Bạch cũng đã bị khuất phục, có lẽ là vì lo bị đám người tộc lớn ngoài vũ trụ nên ở bên cạnh Lâm Phàm.

Nhưng vào lúc này.

Phía xa truyền lại mấy uy thế đáng sợ.

Đám con em tộc lớn ngoài vũ trụ đứng vây xem trong lòng chấn động mặt lại vui mừng, tộc lão của bọn họ đến rồi.

Độc Nhãn Nam nhìn từ xa có mấy bóng người đi tới.

Không ngạc nhiên mấy.

Theo ông ta thấy, bất kể ai đến, kết quả đều như nhau.

Sau đó, ông ta thấy đám người Lâm Phàm, ông Trương đang tụ tập lại với nhau trò chuyện, dường như họ đang nói về cảm giác vừa bay trên bầu trời, vì vậy ông ta lặng lẽ đến bên cạnh rồng.

“Này! Ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Độc Nhãn Nam nói.

Rồng liếc nhìn Độc Nhãn Nam, không quan tâm lắm: “Chuyện gì?”

“Bàn với ngươi một thỏa thuận.” Độc Nhãn Nam từ ánh mắt có thể nhìn ra được sự khinh thường từ rồng, nhưng những thứ này không quan trọng, ông ta chỉ muốn bàn một thỏa thuận với rồng, bàn thành công là được, còn lại những chuyện khác đều không quan trọng.

“Thỏa thuận?”

“Đúng vậy, ngươi nhìn tình hình bên đó xem, ngươi không cảm thấy nguy hiểm đang bao trùm lấy ngươi à.” Độc Nhãn Nam không nói thẳng ra, chỉ cho ngươi con đường sáng rồi, tiếp theo để ngươi phải đoán già đoán non, lúc bồi bổ não mới là đáng sợ nhất.

Rồng nhìn về đằng xa.

Có cường giả khác trong tộc lớn ngoài vũ trụ đến.

Chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

“Ngươi muốn nói gì?” Rồng trầm tư một hồi lâu, chậm rãi hỏi.

Độc Nhãn Nam đáp: “Nếu như bọn ta rời đi, ngươi cho rằng đám cường giả khác trong tộc lớn ngoài vũ trụ có buông tha cho ngươi hay không? Chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, đến lúc đó cho dù ngươi trốn trong thiên trì cũng vô dụng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận