Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1085: Tối nay anh ở cùng em (3)

Tối nay anh ở cùng em (3)

Nhất thời có chút thắc mắc.

Nếu như ưu tú như vậy, theo lý mà nói, bây giờ cũng không thể nào chưa có bạn gái được, ngược lại còn nhận định cô là vợ.

Có hơi không hiểu lắm.

Có điều là đối với Mộ Thanh mà nói, cô không hề có phản cảm gì với Lâm Phàm, thậm chí còn cảm thấy không tệ lắm.

“Anh đã ăn chưa?” Mộ Thanh ngước đầu hỏi. Cô nghĩ nếu đã như vậy rồi, chi bằng từ từ tiếp nhận xem sao, có lẽ sẽ có gì đó khác, hoặc là cuối cùng có thể ở bên nhau.

Lâm Phàm cười nói: “Em ăn trước, anh giữ tóc cho em.”

Sau một lúc.

Họ cùng nhau rời khỏi khách sạn, Mộ Thanh vẫn cải trang đơn giản, để phòng khi ra ngoài bị người ta nhận ra. Tuy rằng có một khoảng thời gian cô không xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng cho dù là người đẹp không hề có tiếng tăm, cũng sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Nếu như cô không chuẩn bị gì, một khi bị người ta nhận ra, vẫn sẽ có chút phiền phức.

Lâm Phàm nắm tay Mộ Thanh. Đối với Lâm Phàm, động tác thân mật như vậy sớm đã tập mãi thành quen. Nhưng đối với Mộ Thanh thì vẫn là lần đầu.

Không khí bên ngoài rất trong lành. Sáng sớm người đi trên đường rất nhiều, họ đều đang bận rộn với công việc của mình, không hề chú ý có một cặp người nổi tiếng vừa đi ra từ khách sạn.

Một siêu sao quốc tế.

Một thần thủ hộ của Long Quốc.

Lâm Phàm rất dễ bị người khác nhận ra, thường xuyên ra ngoài đi dạo mà không có che gì, nhưng lúc trước người đi chung đều là ông Trương, Nhân Sâm, Gà Mái, quá mức dễ thấy.

Hiện giờ không có sự xuất hiện của bọn họ, thì rất khó để thu hút sự chú ý của người khác.

Anh dẫn Mộ Thanh đi dạo phố, cũng muốn dẫn cô đi câu cá, định hôm nay sẽ ở cùng với Mộ Thanh, nhưng anh nghĩ đến ông Trương vẫn còn đang ở bộ phận đặc biệt, đợi lúc ông Trương tỉnh lại, không nhìn thấy mình, khẳng định sẽ rất hoảng hốt.

“Vợ ơi, cùng anh về bộ phận nhé? Ông Trương nếu như không nhìn thấy anh, khẳng định sẽ rất đau lòng.” Lâm Phàm nói.

Nếu như là người phụ nữ khác nghe thấy lời này, tuyệt đối sẽ tức giận quát gào rằng, cái đồ cặn bã nhà anh, rõ ràng là muốn đưa tôi đi dạo phố, lại còn muốn đi tìm người khác, mà còn là một ông già xấu xí, anh khẳng định là không yêu tôi, anh đi đi…

Mộ Thanh nói: “Được thôi.”

Khi cô và Lâm Phàm ở bên nhau, không có gì phải xấu hổ, chỉ là không biết nói gì mà thôi. Nếu như có người làm bạn, đương nhiên là tốt nhất, cũng có thể chuyển chủ đề, để bọn họ giao lưu, còn cô thì ở một bên yên lặng lắng nghe là được.

Lâm Phàm cười nói: “Anh biết vợ anh là tốt nhất mà.”

Mộ Thanh nở nụ cười, quả thật rất tốt, đồng thời, cô cũng muốn chủ động ở cùng với Lâm Phàm thử xem, xem độ hòa hợp về tâm hồn của hai người như thế nào, có lẽ thật sự là rất ăn ý thì sao.

Ít nhất thì hiện tại, cô cảm thấy rất tốt, không có vấn đề gì. Mặc dù lúc ở bên nhau có hơi căng thẳng, nhưng đây không phải là biểu hiện của sự rung động sao.

Bộ phận đặc biệt.

Khoảnh khắc ông Trương tỉnh lại không nhìn thấy Lâm Phàm, sắc mặt đều bị dọa đến mức trắng bệch, có cảm giác như là trẻ con mở mắt ra mà không tìm thấy mẹ đâu.

Cũng may Lâm Phàm trở về khá kịp thời.

Dẫn ông Trương bọn họ cùng đi dạo phố.

Mọi thứ đều yên tĩnh như mọi khi.

Bộ phận đặc biệt.

Bộ phận giám sát.

Tít tít!

Tiếng cảnh báo vang lên.

“Đờ mờ! Đờ mờ!”

Thành viên giám sát kinh hô, không dám tin nhìn tình huống đang hiển thị trên màn hình, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài bên má.

Đường Văn Sinh thân là người phụ trách, nghe thấy tiếng cảnh báo này, sắc mặt thay đổi. Đã quá nhạy cảm với loại tiếng này, chỉ cần vang lên, là biết tuyệt đối không có chuyện gì tốt, nhưng Tà Vật đều đã biến mất lâu như vậy rồi, chắc không thể nào đâu ha.

“Chuyện gì vậy?” Cậu ta vội vàng hỏi.

Thành viên giám sát nói: “Ở vùng ngoại ô xuất hiện một luồng năng lượng dao động không rõ, cấp bậc rất cao, sau khi hòa vào nhau, thì chính là bậc năng lượng mà chúng ta chưa từng thấy bao giờ.”

Đường Văn Sinh vội vàng hỏi: “Hướng tới chỗ nào?”

Nhân viên giám sát nói: “Cách thành phố Duyên Hải chỉ có năm mươi cây số, tốc độ di chuyển rất nhanh, nhiều nhất là hai mươi phút nữa sẽ đến thành phố Duyên Hải.”

Đường Văn Sinh vội vàng báo cáo tình hình cho Độc Nhãn Nam.

Trong văn phòng.

Lúc Độc Nhãn Nam biết được chuyện này, vẻ mặt nghiêm túc.

Tà Vật?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ông ta đã hoàn toàn đơ ra. Tà Vật đã rất lâu rồi không xuất hiện, sao có thể xuất hiện một cách không hiểu ra sao như vậy.

“Thông báo xuống, tất cả thành viên đến phía Nam đợi, cần phải ngăn cản Tà Vật ở bên ngoài. Trong thành phố có Tà Vật xuất hiện không? Ví dụ chỗ cầu Khóa Giang bắt qua sông đó?” Độc Nhãn Nam hỏi.

Trước kia Tà Vật thích nhất là xuất hiện từ mặt sông.

Nếu như bên đó cũng có năng lượng dao động, thì cần phải bày bố trước.

“Tạm thời chưa thấy.” Đường Văn Sinh nói.

Độc Nhãn Nam nói: “Lâm Đạo Minh, ông dẫn theo một số thành viên đến chỗ cầu Khóa Giang trấn thủ, đề phòng Tà Vật dương đông kích tây.”

“Ừm.” Lâm Đạo Minh gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận