Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 944: Ta đối xử chân thành với ngươi như vậy, ngươi lại không tin tưởng ta một chút nào cả.

Ta đối xử chân thành với ngươi như vậy, ngươi lại không tin tưởng ta một chút nào cả.

Nô bộc vừa mở miệng nhỏ giọng nói: "Đừng không biết tốt xấu, tâm trạng của chủ nhân tốt, đồng ý cho chúng ta một cơ hội, nếu vừa rồi ngươi nói muốn rời khỏi, ngươi cho là ngươi có thể sống mà rời đi sao?"

Nô bộc muốn rời khỏi nghe vậy, trong lòng kinh, ngạc cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy người kia nói cực kỳ có lý.

Hình như đúng thật là như vậy.

Vô cùng may mắn, tâm trạng của chủ nhân tốt, nếu không thì bây giờ bọn họ đã chết từ lâu rồi.

Mấy ngày sau!

Toàn bộ người trong trang viên đều biết, ba tên nô bộc chạy trốn mấy ngày hôm trước, lại không chết, điều này làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ, theo bọn họ thấy, đây rõ ràng là một chuyện rất khó xảy ra.

Cả đám tỳ nữ tụ tập lại với nhau.

Nữ nhân đều là sinh vật thích tám chuyện.

"Các ngươi có phát hiện ra hình như chủ nhân không giống với lúc trước cho lắm hay không?"

"Ta cũng cảm thấy đúng là như vậy."

"Lại nói ba tên kia, chạy trốn suốt đêm, ngươi nói nếu là trước kia, chắc chắn đã chết cực kỳ thảm, ngày hôm qua lúc ta nhìn thấy bọn, ta thật sự sợ đến ngây người, không ngờ rằng thật sự còn sống."

"Đây còn không phải là chuyện ngạc nhiên nhất, các ngươi nhớ không, trước kia chủ nhân đều tu luyện bất kể thời gian, nhưng trong khoảng thời gian này, chưa từng thấy chủ nhân tu luyện lần nào, vẫn luôn đi dạo, hơn nữa cho người đi làm một ít ghế dựa, bày ở các nơi trong Sơn Trang, thật sự chưa từng thấy bao giờ."

"Suỵt! Đừng nói nữa, tự tiện nghị luận sau lưng chủ nhân, nếu bị người biết, sẽ phải chịu hậu quả gì các ngươi đều biết đấy."

Đám tỳ nữ che miệng, không dám tiếp tục nghị luận.

Nếu nói mấy ngày nay ai làn người thống khổ thì đó nhất chính là Hàn Yên.

Nàng ta đã không ngủ liên tục mấy ngày nay rồi.

Ban đêm rất nguy hiểm.

Nàng ta phải đề phòng Lâm Phàm khắp nơi, gặp chút gió thổi cỏ lay đều sẽ bừng tỉnh.

Bên cạnh đầm hoa.

Hàn Tiểu Tiểu ngắm cá trong đàm hoa, thỉnh thoảng lại cho cá ăn, nhìn thấy bọn cá ăn đồ mà nàng ta rắc xuống, thì khoan khoái vỗ tay.

Hàn Yên thì ngồi một bên, dựa vào cây cột nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không ngủ trong thời gian dài, đã ảnh hưởng rất lớn đến nàng ta, vì thiếu ngủ nên đi đâu cũng muốn đi ngủ, thấy nơi này không có một bóng người, hơi an toàn, nên đã buông lỏng cảnh giác nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Quan trọng nhất vẫn là cơ thể đang kháng nghị, cơ thể cần nghỉ ngơi, cho dù ý chí mạnh mẽ đến đâu cũng vô dụng, thần kinh chi phối đầu óc.

Dần dần.

Cơn buồn ngủ ập đến.

Hàn Tiểu Tiểu biết tỷ tỷ rất buồn ngủ, nên không làm phiền.

Đột nhiên.

Nàng ta nhìn thấy một bóng người ở phía xa, trong lòng kinh sợ, lúc ngẩng đầu nhìn lại, vừa khéo nhìn thấy Lâm Phàm, lúc này Lâm Phàm, trên mặt nở mỉm cười, nụ cười của anh đối đứa trẻ mà nói, tràn ngập ấm áp giống như mặt trời vậy.

Lâm Phàm vẫy tay với Hàn Tiểu Tiểu: "Đến đây cùng chơi với ta nào."

Hàn Tiểu Tiểu vẫn luôn nghe tỷ tỷ nói, đây là người xấu, không thể tới gần, nhưng nàng ta cảm thấy người cười ấm áp như vậy, sao có thể là người xấu được.

Nàng ta lâm vào trầm tư.

Hình như là muốn chứng minh một việc, đồng thời cũng để tỷ tỷ an tâm.

Nàng ta đi đến cạnh Lâm Phàm.

"Xin chào." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Hàn Tiểu Tiểu hơi sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói: "Xin chào."

Sau đó chỉ thấy Lâm Phàm ngồi xổm xuống, nhìn xuống mặt đất, Hàn Tiểu Tiểu rất hiếu kỳ, ngồi xuống bên cạnh, tò mò hỏi:

"Nhìn cái gì vậy?"

Lâm Phàm chỉ vào đống cát trên mặt đất nói: "Xem con kiến chuyển nhà."

"Thật thú vị."

Hàn Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Phàm, cảm thấy người bị tỷ tỷ nói thành đại gian ác này, hình như không xấu chút nào cả.

"Con kiến rất là giỏi, muội có biết không?" Lâm Phàm cười hỏi, đây là điều anh học được từ ông Trương, ở trước mặt các bạn nhỏ khoe khoang kiến thức, hình như không có gì quá đáng.

"Chúng nó nhỏ như vậy, thật sự rất giỏi sao?"

Hàn Tiểu Tiểu không tin, cảm thấy một ngón tay cũng có thể nghiền chết những con kiến này, làm sao có thể giỏi như Lâm Phàm nói đây.

Lâm Phàm chỉ vào một con kiến đang khiêng đồ ăn nói: "Muội nhìn con kiến này đi, rõ ràng cơ thể rất nhỏ, lại có thể vác được đồ ăn to hơn rất nhiều lần so với cơ thể của nó, sức lực của bọn chúng rất lớn, có thể khiêng được đồ vật nặng gấp một trăm lần trọng lượng cơ thể nó, nếu là tha lôi đồ vật thì có thể ta được đồ vật nặng gấp sáu trăm lần trọng lượng cơ thể, muội nói xem có phải là rất lợi hại hay không."

"Thật không?" Đây là lần đầu tiên có người nói với Hàn Tiểu Tiểu như vậy, nàng ta tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc, giống như là phát hiện ra vùng đất mới vậy.

Đương nhiên là thật, không tin muội nhìn xem, con kiến này chính là như vậy."

Lâm Phàm thích chơi cùng với các bạn nhỏ, cũng sẵn lòng chia sẻ cho đối phương những kiến thức mà mình biết, điều hành phúc nhất khi học tập tri thức mói, chính là chia sẻ để người khác cùng biết tri thức như vậy.

"Oa, huynh biết nhiều thật đấy, tỷ tỷ của muội cũng không biết." Hàn Tiểu Tiểu khen.

Lâm Phàm khiêm tốn cười: "Cũng tạm thôi, thực ra những thứ ta biết được cũng không nhiều, đều là người khác nói với huynh, đôi khi quan sát những điều này, thật sự rất tốt, ta có một người bạn rất thích quan khán con kiến, có khi ta sẽ ngồi cả ngày xem cùng hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận