Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1290: Lần đầu Lâm Phàm làm vú em, cảm thấy bất lực vì điều kiện gia đình (2)

Lần đầu Lâm Phàm làm vú em, cảm thấy bất lực vì điều kiện gia đình (2)

“Mau cởi quần áo ra đi, chú tắm cho con, đợi tắm xong thì sẽ thơm tho thôi, lúc đó sẽ đáng yêu lắm. Chú có một người bạn, cậu ấy tên là Tiểu Bảo, mỗi ngày đều mặc quần áo mới, thơm tho lắm, tuy chú không có điều kiện như cậu ấy, nhưng chú sẽ cố gắng.” Lâm Phàm cười nói, chủ động bước đến cởi đồ cho cậu bé.

Soạt!

Bộ đồ được cởi ra.

Mang cậu bé vào thùng tắm.

Đổ nước ấm lên đầu cậu bé, gội sạch tóc, vốn dĩ rất khó nhìn ra màu tóc của cậu, nhưng sau khi gội sạch sẽ, không ngờ tóc của cậu bé này lại là màu tím.

Làn da trên mặt rất trắng và non nớt, đôi mắt vừa to vừa sáng.

“Ôi, mái tóc của con, đôi mắt của con, làn da của chắu đẹp thật đó.” Lâm Phàm khen ngợi.

Tắm!

Tắm!

Lâm Phàm kinh ngạc nói: “À, con không có cậu bé, thì ra con là con gái à…”

Cô bé ngây người ra nhìn Lâm Phàm, ánh nhìn chẳng khác gì đang nhìn một tên ngốc cả, giống như đang hỏi bây giờ chú mới phát hiện ra giới tính của con sao?

Nhận ra ánh mắt của cô bé.

Lâm Phàm gượng cười nói: “Chú tưởng con là con trai thật đó, con làm cho bản thân dơ như vậy, chỉ có con trai mới làm vậy thôi. Nhưng mà không sao, đợi tắm xong thì con sẽ trở thành cô bé đáng yêu nhất.”

Lâm Phàm – người chưa từng tắm cho trẻ con không biết nên làm như thế nào.

Chỉ có thể chùi đi khói bụi trên người đối phương.

Một lúc sau.

Mọi việc đã xong hết rồi, cô bé mặc bộ đồ sạch sẽ lên người, cả người trông khác hẳn đi, y hệt một cô tiên nhỏ vậy.

“Con biết nói không?’ Lâm Phàm nhìn vào đôi mắt của cô bé và hỏi.

Cô bé cũng nhìn mắt Lâm Phàm, không biết tại sao, cô bé có chút lạnh lùng này phát hiện ra ánh mắt và nụ cười của người lạ mặt này mang lại cho nó cảm giác rất ấm áp, giống như nó đang ôm mặt trời vậy.

Cuối cùng, không lâu sau, cô bé chậm rãi mở miệng nói: “Biết.”

“Ôi!” Lâm Phàm rất vui khi nghe thấy cô bé nói chuyện: “Chú đã nói rồi mà, cô bé dễ thương như vậy sao bị câm được.”

“Hi hi!”

Anh cười.

Cô bé cảm thấy người lạ mặt này rất kỳ lạ, giống như không giống những người khác vậy, có chút không được thông minh lắm.

Lâm Phàm nắm tay cô bé và bước ra ngoài, dẫn cô bé đi dạo trong làng, đến thăm các nhà khác để các dân làng gặp cô và biết ngôi làng này có thêm một thành viên mới.

Anh muốn biết tên của cô bé.

Nhưng cô bé không trả lời, giống như là không muốn nói, hoặc là không biết tên của bản thân.

Lâm Phàm muốn đặt cho nó một cái tên đẹp, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra tên nào nghe hay cả, chuẩn bị nghĩ kĩ thêm, đến lúc nghĩ ra rồi mới nói cho nó biết.

Lúc anh dẫn cô bé đi dạo trong làng, gây nên không ít động tĩnh, lúc trước, dân làng đều gặp qua đứa trẻ bẩn thỉu này, nhưng bây giờ, thấy Lâm Phàm dẫn một cô bé đáng yêu như vậy, ai nấy đều có chút bất ngờ.

“Lâm Phàm, đây là đứa trẻ ban nãy sao?” Có dân làng sửng sốt hỏi.

“Đúng vậy, dễ thương lắm đúng không.”

Người dân làng hỏi câu này gật đầu, ôi trời, lúc trước thật sự không nhận ra, không ngờ đứa trẻ bẩn thỉu đó sau khi tắm rửa sạch sẽ lại từ con vịt xấu xí biến thành thiên nga.

Không chỉ vị dân làng này thấy vậy.

Mà các dân làng gặp cô bé đều để lộ ra biểu cảm như thế.

Lâm Phàm xoa đầu cô bé nói: “Con xem, con rất được hoan nghênh đó, sau này con sẽ là người của ngôi lầng này rồi, chú sẽ chăm sóc tốt cho con thôi.”

Cô bé ngước đầu lên nhìn nụ cười của Lâm Phàm. Nó chưa từng thấy ai cười đẹp như vậy, không sai, chưa bao giờ thấy qua, ấm áp, ấm cúng, cho nó một cảm giác an toàn mà nó chưa từng có.

Có lẽ đây chính là…

Lâm Phàm mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, nụ cười đại diện cho sự ấm áp của trần gian.

Dù sao thì là người đại diện cho ánh sáng.

Có thể không có sự cảm hóa này sao?

Mặt trời lặn xuống đằng Tây, trời dần tối đi.

“Con ngoan ngoãn ở nhà đợi chú, chú đi làm đồ ăn ngon cho con.” Lâm Phàm muốn chuẩn bị một bữa ăn phong phú cho cô bé, cô bé mới trở thành gia đình của anh, anh không thể để cô bé phải đói.

Nhưng công việc thợ rèn của nha không kiếm được nhiều thu nhập.

Các bữa ăn ngày thường có chút đơn giản.

Bản thân anh thì chẳng sao cả, nhưng tình trạng bây giờ thì khác, có trẻ con, hơn nữa, nhìn thể hình của cô bé hơi ốm yếu, cần phải bồi bổ, đương nhiên phải chuẩn bị bữa ăn phong phú một chút.

Cô bé nhìn Lâm Phàm rời đi, nó ngồi ở đó như đang nghĩ ngợi về chuyện gì vậy.

Cách đó nghìn dặm.

Vô số Ma Thú run rẩy nằm rạp xuống đất, một tiếng gầm của Cự Long vang khắp trời đất, sau đó biến mất, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, đến cả các Ma Thú đang run sợ kia cũng thế.

Một lúc sau.

Long uy khiến bọn chúng sợ hãi hoàn toàn biến mất, mảnh đất đó lại trở thành mảnh đất không chủ, mở ra sự tranh giành của Ma Thú.

Lâm Phàm mang thịt quay về nhà.

Cô bé cảm thấy tò mò, mới không lâu đã mang thịt về rồi, tốc độ rất nhanh.

“Hôm nay chúng ta sẽ ăn một món ăn thật ngon, chú vừa ra cửa là gặp được một con thằn lằn nhở đó.”

“Con yên tâm, tay nghề của chú tốt lắm.”

“Chú sẽ làm cho con canh thịt và cả thịt nướng, cứ mong chờ đi, con sẽ ăn đến mức rớt cái lưỡi ra thôi.”

“Bởi vì quá ngon.”

Lâm Phàm tự nói tự khen ngợi bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận