Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1263: Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta (5)

Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta (5)

Lưu Hải Thiềm thích chọc tức Lâm Đạo Minh, ý vị sâu xa nói: “Ông nghĩ Y gia người ta sẽ không còn đường nào đi sao? Nói thật với ông, đồ vật bà ấy mang từ núi Trường Bạch về chắc chắn không đơn giản. Chờ đến lúc bà ấy nghiên cứu xong, Y gia chắc chắn sẽ bay cao, còn Mao Sơn các ông sợ là chỉ làm đế lót mà thôi.”

“Xí.” Lâm Đạo Minh khinh thường nói.

Lưu Hải Thiềm lại nói: “Xí hay không trong lòng ông tự biết rõ. Chúng tôi sẽ chống mắt chờ xem.”

Sau đó thì đứng dậy rời đi.

Lâm Đạo Minh bị Lưu Hải Thiềm nói cũng có chút lo lắng.

Đến cuối cùng mình mới là tên hề diễn kịch, nếu đúng như vậy thì tình huống quá xấu hổ rồi.

Lúc này.

Trên Internet đã ồn ào cả lên.

Cư dân mạng đã chứng kiến tình huống vừa rồi.

Uy lực thật kinh người.

Làm người khác cảm thấy bị áp bức mạnh mẽ.

“Chết tiệt! Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đây là chuyện gì đã xảy ra được không. Không phải tộc Tinh Không đang rất thân thiết với chúng ta sao?”

“Lần này là lão tổ của một tộc lớn khác đến đây, chỉ đích danh thần thủ hộ của chúng ta phải đánh nhau với ông ta, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây?”

“Chúng ta là thứ để bọn họ chơi đùa sao?”

“Lão tổ gì đó rất lợi hại sao?”

“Nguy hiểm đến rồi, thật ra tôi đã sớm biết tộc Tinh Không không hữu nghị như vậy rồi. Nhưng vẫn có một đám ngốc cứ bám lấy tộc Tinh Không mà lấy lòng, thật không biết xấu hổ.”

Trên mạng vẫn đang thảo luận xem rốt cuộc Lâm Phàm có phải đối thủ của đối phương hay không.

Nếu là trong quá khứ.

Nhất định bọn họ sẽ cho rằng Lâm Phàm mạnh như vậy chắc chắn không thành vấn đề.

Nhưng bây giờ, địch ở chỗ tối ta ở chỗ sáng.

Không ai dám khẳng định tuyệt đối cả.

Cho nên.

Phải có sự chắc chắn tuyệt đối, không thì không thể như thế này được.

Loại tình huống này không phải chỉ mỗi một người mới có thể nghĩ đến, chỉ cần hơi có đầu óc chút là có thể hiểu được.

Không chắc chắn.

Cậu dám đến không?

Những đệ tử của tộc Tinh Không vẫn ở hành tinh này khi biết ba vị lão tổ muốn đến đây, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

Khi lão tổ ra mặt.

Mọi chuyện sẽ không thể khống chế được nữa.

Bọn họ ở đây coi như không tệ, nhưng điều kiện tiên quyết là không được chọc đến Lâm Phàm.

Đương nhiên.

Cũng có không ít đệ tử tộc Tinh Không rất hưng phấn, vô cùng mong chờ hy vọng ba vị lão tổ có thể đánh chết Lâm Phàm. Dù sao bọn họ đã sống nhục nhã dưới uy thế của Lâm Phàm lâu rồi.

Liên minh Cao Viện.

Mục Hạo dạy học sinh nhưng lực chú ý của chúng đều đã tập trung vào tình huống ngoài kia.

Tất cả đều cúi đầu lướt điện thoại xem tin tức.

“Thầy à, chúng ta sẽ chết sao?” Có bạn học hỏi.

Mục Hạo buông sách ra nhìn học sinh vẫn tình nguyện nghe anh ta giảng bài tu luyện, nói: “Không đâu.”

“Vì sao ạ?”

“Các em và Lâm Phàm đều là người giống nhau, đến bây giờ vẫn không biết thực lực của anh ta sao?”

Mục Hạo đã sớm từ bỏ ý định tranh đấu với Lâm Phàm, chênh lệch giữa hai người rất lớn, khác nhau như trời với đất, khoảng cách không thể so sánh được.

Chẳng lẽ giờ lại sợ lão tổ tộc Tinh Không sao.

Anh ta cho rằng đối phương không phải là đối thủ của Lâm Phàm.

Học sinh nghe Mục Hạo nói vậy thì lâm sâu vào trầm tư.

Mục Hạo đi ra ngoài phòng học, nhìn lên bầu trời. Anh ta so với trước đây đã trầm ổn hơn rất nhiều, sau khi thất vọng thì cả tính tình cũng có chút thay đổi. Cũng không biết vì sao, có lẽ là đã đạt tới cảnh giới nhất định.

“A, sao lại phải tự chuốc nhục chứ?”

Nếu là trước đây, anh ta sẽ không cho là như vậy. Lão tổ tộc Tinh Không xuất hiện, đó chính là cường giả của tộc Tinh Không. Uy áp giơ tay nhấc chân cũng có thể hủy diệt thiên địa, ai có thể chống lại được.

Lại có ai dám tự nhận mình là đối thủ của lão tổ chứ.

Chỉ là sau khi gặp Lâm Phàm, suy nghĩ đã thay đổi, khi đã thấy được năng lực thật sự của đối phương, anh ta chỉ biết Lâm Phàm chắc chắn không đơn giản. Tuyệt đối không phải người lão tổ có thể đối phó.

Nói thật thì.

Anh ta muốn xem xem vị lão tổ kia bị đánh sẽ như thế nào.

Nhưng nghĩ lại thôi vẫn quên đi thì hơn.

Lỡ lão tổ thua lại đem lửa giận chút lên người anh ta.

Bởi vì.

Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đều phải chấp nhận. Chuyện không liên quan đến mình thì đừng quan tâm đến.

Bên trong thành phố.

Tôn Hiểu vẫn mở livestreams như thường lệ.

Phòng livestreams đã nổ tung lên rồi, bọn họ đều muốn Tôn Hiểu phát trực tiếp trận đấu của Lâm Phàm với lão tổ. Gặp phải tình huống này, đầu Tôn Hiểu muốn nổ tung. Chỉ cần có một chút IQ thôi cũng biết loại trận đấu này không phải muốn tham dự là có thể tham dự.

Những trận đấu trong quá khứ.

Tuy nói là kịch liệt nhưng cũng không làm bị thương người vô tội.

Nhưng bây giờ…

‘Quả bóng nổ tung tặng…’

‘Cá vàng nho nhỏ tặng…’

Tôn Hiểu vỗ vỗ đầu, biểu cảm khó chịu, do dự, trông thì rất ngon nhưng mà…

“Được thôi, các vị bạn bè, Tôn Hiểu sẽ phát trực tiếp cảnh mà những người khác không thể làm được. Chuyện này giao cho tôi, tuyệt đối sẽ cho mọi người những cảnh quay tuyệt vời.”

Anh ta còn phải kiếm cơm.

Nếu không sẽ chết đói mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận