Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 855: Tiểu Song, Tiểu Bát thật tò mò (4)

Tiểu Song, Tiểu Bát thật tò mò (4)

Rất nhiều cô em vô cùng trẻ trung đang đứng ở đó, giống như đang quan sát gì đó, lúc nhìn thấy đám người Bát thái tử, ai nấy đều chạy đến.

"Anh trai à, đi dạo phố hả, có muốn chơi không?"

"Qua đây chơi chút đi."

Khụ khụ!

Độc Nhãn Nam khẽ ho, cau mày thật chặt, sao lại có thể đi qua chỗ này được, bây giờ bị bao vây, tình hình không ổn chút nào, ngay lúc bọn họ đang chuẩn bị đuổi những cô em này đi.

Bát thái tử nói: "Các ngươi đang làm gì vậy, cái gì mà vui với không vui, có nơi nào vui mà ta chưa từng đi chứ."

"Chỗ chúng em ở đây là chơi vui nhất, bảo đảm anh chưa từng chơi thử."

"Haha! Còn có nơi ta chưa từng đến chơi sao, đi, đưa ta đi xem thử."

Bát thái tử uống say nên vô cùng mạnh miệng.

Không cho Độc Nhãn Nam có cơ hội nói, trực tiếp đi vào trong con hẻm với cô em đó.

Những tùy tùng cũng như vậy.

Lúc bọn họ ở Kim Ô tộc, đối mặt với những vấn đề rất phức tạp, trong chiến đấu cũng chưa từng ngừng nghỉ, nhiệm vụ cũng rất nhiều, đến hành tinh này cũng coi như là một chuyến đi khá thoải mái.

Cơ bản cũng không có chuyện gì.

Tuy rằng đã từng bị người khác ức hiếp.

Nhưng xem hành trình tối nay, bọn họ bằng lòng tha thứ cho Lâm Phàm không biết gì kia.

Nhìn Bát thái tử càng ngày càng đi xa.

Độc Nhãn Nam không biết làm sao, ông ta rất muốn nói, con mẹ nó đừng làm bừa, nhưng nếu nói ra sợ là sẽ làm đối phương mất vui, nhất là đối phương còn đang trong tình trạng say mèm, rất dễ gây ra chuyện.

"Chú à, đi chung đi."

Một cô em khác muốn đưa Độc Nhãn Nam bọn họ đi. Độc Nhãn Nam nhìn cô ta một cái.

"Không cần."

Đại sư Vĩnh Tín chắp tay lại đáp: A di đà phật, xin thí chủ tự trọng."

Lưu Hải Thiềm: "Vô Lượng Thiên Tôn"

Lâm Đạo Minh nghiêm túc nói: "Tôi bị bệnh."

Lâm Phàm và ông Trương đương nhiên cũng không thể đi, bọn họ cảm thấy trời đã khuya lắm rồi, phải về nhà ngủ thôi, làm gì có thời gian rong chơi ở bên ngoài.

"Ôi!"

Độc Nhãn Nam lắc đầu.

Để bọn họ về nhà trước.

Ông ta phải trồng chừng đám người Bát thái tử Kim Ô tộc, nhất là chuyện tính tiền, sợ là bọn họ không có tiền.

Đỉnh núi Thái Sơn.

Nơi sâu nhất!

Từ sau khi bị Lâm Phàm nghiêm khắc dạy dỗ một trận, Bá chủ Tà Vật đã ghi nhớ kỹ Lâm Phàm, bây giờ bởi vì cường giả Tinh Không đến, núi Thái Sơn thỉnh thoảng cũng sẽ có cường giả đến thăm.

Cũng không ai phát hiện ra nó, vẫn khá bình yên.

"Chúng ta phải ẩn nấp đến bao giờ?" Tà Vật Song Đầu Ma tức giận gầm lên, từ khi bị Lâm Phàm đánh một trận tơi bời ở vùng ngoại ô, nó không cam lòng trở về trong hang núi, nuốt lấy trái tim bị phong ấn đó, có được sự thay đổi vô cùng lớn, thực lực của nó trở nên mạnh hơn, trở thành vật đứng đầu trong Tà Vật.

Nó chỉ cảm thấy sức mạnh trong cơ thể là vô tận.

"Đừng vội." Bá chủ Tà Vật nói.

Bỗng nhiên.

Có tiếng vọng lại.

"Ai?"

Bọn chúng tức giận quát tháo, âm thanh giống như sấm rền, vang vọng ở bên dưới.

Tà Vật Si chậm rãi bước ra, nó giữ nguyên hình dáng con người, xuất hiện trước mặt hai Tà Vật, lập tức khiến Tà Vật cảm nhận được áp lực to lớn.

Nguồn gốc giống nhau.

Hơi thở giống nhau.

Nhưng lại càng giống sự áp chế đến từ cấp độ cao hơn.

"Chúng mày đến địa bàn của tao, lại còn hỏi tao là ai, to gan thật." Tà Vật Si nói, giọng nói rất u ám, ngay sau đó, chúng nhìn thấy trên vách tường phía sau xuất hiện một hình bóng khổng lồ.

Hình bóng của Cốt Long.

Đây chính là bản thể của Tà Vật Si.

Vốn là Tà Vật Song Đầu Ma và bá chủ rất muốn nói, mày nói địa bàn của mày thì là của mày à, mày là ai.

Nhưng khi hình bóng Cốt Long xuất hiện trên vách tường.

Bọn chúng bị dọa sợ muốn tè ra quần.

Loại áp chế đến từ sức mạnh, khiến bọn chúng sợ hoảng hồn.

"Nói, chúng mày tên là gì?" Tà Vật Si hỏi.

Là một trong bốn hộ pháp lớn dưới trướng Ma Tổ, trấn giữ núi Thái Sơn, ra ngoài một thời gian không có ai đến thăm nhà, chỉ có hai tên này đục nước béo cò, lén lút chạy vào, quả thật cũng thú vị.

Những cấp dưới của nó đều bị phân chia đến nơi khác nên không có ở đây, nếu có ở đây thì sợ là đã trấn áp hai tên này rồi.

Bá chủ Tà Vật vô cùng căng thẳng: "Tôi là Bá chủ Tà Vật, nhưng đó là cách gọi của những tên kia với tôi, ngài gọi tôi Tiểu Bá là được, đương nhiên, chắc chắn không phải Bá trong cha, mà là Bá trong bá vương, chính là Bát trong vương bát."

Uy thế quá mạnh, nó nằm rạp xuống đất.

Nó bị dọa đến nỗi toàn thân đều đang run cầm cập.

"Ồ, Tiểu Bát, ngược lại cái tên cũng rất hay."

Tà Vật Si chậm rãi gật đầu, khẽ mỉm cười, cho bọn chúng cảm giác giống như rất thân thiện, nhưng bọn chúng cảm nhận được sự đáng sợ trước nay chưa từng có trên người Tà Vật Si.

Sau đó nó nhìn sang Song Đầu Ma.

"Còn mày thì sao?"

Tùy ý hỏi một câu, giọng điệu rất nhẹ nhàng, cảm giác tựa như không thèm để tâm đến đối phương.

Tà Vật Song Đầu Ma cũng có sự kiêu ngạo của mình.

Nhất là sau khi nuốt lấy quả tim đó, nó tự nhiên lại càng tự tin về thực lực của bản thân hơn, cho dù bây giờ bị áp chế rất khó chịu.

Nó vẫn nhìn thẳng vào Tà Vật Si như cũ.

"Tao muốn xem thử mày có đủ tư cách hỏi tao là ai không." Tà Vật Song Đầu Ma đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận