Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 620: Độc Nhãn Nam: Vậy cứ để tôi làm anh cả đi

Tà Vật Công Kê nhìn với vẻ mặt sợ hãi.

Mẹ nó!

Mấy người thật sự rất khủng bố.

Đã làm người ta sống chết không rõ rồi, vậy mà lại còn nói ra những lời như vậy. Mặc dù một tên nội ứng như Tà Vật Công Kê là tôi đây, bỏ đi tôn nghiêm và mặt mũi để dụ dỗ loài người ngu xuẩn mấy người.

Nhưng hành vi của mấy người thật sự quá ác độc.

Tà Vật Công Kê là tôi đây thật sự không dám nhìn nữa rồi.

Mẹ nó!

Đồ điên!

Ông Trương châm cứu là dựa theo tính chất, anh muốn tu luyện thì sẽ châm kim tu luyện cho anh.

Nếu anh bị thương thì sẽ châm kim trị liệu cho anh.

Nhưng bây giờ.

Trước đó, Ngô Thắng vốn dĩ không có nói với ông Trương là cụ thể muốn châm loại kim nào. Mà bản thân ông Trương cũng không biết vừa rồi mình đã châm kim gì nữa.

Vấn đề này có hơi nghiêm trọng.

Thế nhưng với ông Trương mà nói.

Mắc lỗi là chuyện bình thường, chỉ cần ở trong phạm vi cho phép thì đều được tha thứ.

"Lâm Phàm, tôi nghĩ chuyện này nhất định không phải là lỗi của tôi."

"Ừm, tôi cũng cho là như thế."

"Cậu ta không có nói với tôi khó chịu chỗ nào."

"Tôi biết."

"Tôi biết cậu tin tưởng tôi nhất mà."

"Tôi không tin ông thì còn có thể tin ai được chứ."

Ông Trương cảm động ôm chầm lấy Lâm Phàm, vỗ vỗ lưng của anh nói: "Làm sao với cậu ta bây giờ, cứ để cậu ta ngủ ở đây sao?"

"Chỉ có thể như vậy thôi." Lâm Phàm nói.

Sau đó.

Bọn họ ngồi xổm bên giường, một tay chống cằm, đầu lệch qua một bên lẳng lặng nhìn mặt của Ngô Thắng.

Anh ta đang ngất xỉu.

Giống như đang nằm mơ vậy.

Hàng lông mày thỉnh thoảng giãn ra, thỉnh thoảng lại nhíu chặt.

Cốc cốc!

Có người gõ cửa.

Độc Nhãn Nam đã chờ ở ngoài từ lâu, sau khi Lâm Phàm mở cửa, ông ta bèn ngó nhìn vào trong. Quả nhiên giống như ông ta đã nghĩ, vị người ngoài hành tinh Ngô Thắng kia thật sự đã ngất xỉu ở đó rồi.

"Cần đưa tới bệnh viện không?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Chỉ cần bọn họ mở miệng.

Một cú điện thoại gọi đi.

Lập tức sẽ có xe cứu thương chuẩn bị sẵn sàng.

Lâm Phàm nói: "Không cần, anh ta chỉ là ngủ thiếp đi thôi, đợi lát nữa tỉnh lại là được rồi."

Độc Nhãn Nam mỉm cười.

Nếu như không phải đã từng tự mình trải nghiệm được, thật có thể đã bị mấy người gạt rồi.

Nhìn thấy tình trạng của Ngô Thắng, ông ta thật sự cảm thấy mừng vì trước đó đã cố nén lại dao động, không cho ông Trương thử nghiệm với mình thêm lần nữa.

Nếu không, người nằm đó chính là ông ta rồi.

Hơn nữa, ngay cả điện thoại gọi cho xe cứu thương cũng không có ai gọi giúp cho ông ta.

Ngẫm lại cứ cảm thấy hơi khủng bố.

Ngô Tú Tú chờ ở bên ngoài, nhưng vẫn không thấy Ngô Thắng đâu. Lúc nhìn thấy đám người của Lâm Phàm ra ngoài, cô ta do dự một hồi mới lấy dũng khí tới hỏi thăm tung tích của Ngô Thắng.

Lâm Phàm không hề che giấu.

"Anh ta ngủ quên trong phòng của bọn tôi rồi, cô cứ tìm một phòng nghỉ ngơi ở đây trước đi, sau khi anh ta tỉnh lại thì tôi sẽ thông báo cho cô."

Nghe được lời này.

Dĩ nhiên Ngô Tú Tú là cả kinh mà nhìn Lâm Phàm rồi.

Cửa đóng chặt như vậy, người đàn ông của tôi còn ở trong đó, lại còn phải ngủ cùng với mấy người. Mặc dù bọn họ đều là đàn ông, nhưng với Ngô Tú Tú mà nói, cô ta thật sự sợ đám người của Lâm Phàm đều là kiểu yêu thích đàn ông.

Cũng có thể mỗi một cô gái mập mạp đều là hủ nữ.

Trong đầu lại bỗng hiện lên mấy hình ảnh không đứng đắn.

Ui!

Hình ảnh ngượng ngùng quá đi mất.

Buổi tối.

Lưu Ảnh tới cho ông Trương trị liệu, nhìn thấy trong phòng có thêm người nhưng cũng không có để ý lắm. Ông Trương châm cứu xong thì anh ta cũng ngất xỉu.

Buổi tối này, ông Trương rất cực nhọc.

Phải để Lưu Ảnh và Ngô Thắng nằm ngủ chung, giường lại nhỏ, ông Trương nằm ở giữa cứ luôn bị quần áo của bọn họ cọ vào da thịt rất khó chịu. Sau đó, ông ta trực tiếp cởi hết đồ của họ ra, chỉ chừa lại mỗi quần lót.

Sau đó đắp chăn lên, đắc chí ngủ say.

Ở Hạ Đô.

Trong hội Ám Ảnh.

"Khách mời cao quý, cậu tới đây chính là rồng tới nhà tôm đối với hội Ám Ảnh chúng tôi. Chúng tôi tình nguyện hợp tác với cậu."

Bắc Đào mặc bộ âu phục màu đỏ, ra sức tâng bốc người khách quý từ trên trời rơi xuống này một đợt.

Lúc biết thiên thạch rơi xuống, thành viên của hội Ám Ảnh đã thông qua tin tức từ nhiều nguồn mà suy nghĩ cách để hợp tác với đối phương. Nhưng không ngờ rằng không phải bọn họ tìm đối phương, mà là đối phương tìm thấy bọn họ.

Còn Mục Hạo, sau khi ra khỏi thiên thạch nhìn thấy chỗ mình đáp là nơi hẻo lánh, không phải là nơi anh ta muốn tới. Nhưng sau đó gặp được Tà Vật, thông qua cuộc trò chuyện mà thành công bước đầu hợp tác.

Rồi tiếp đó.

Tà Vật dắt Mục Hạo tới gặp lãnh đạo cấp cao của hội Ám Ảnh.

Cho nên mới có tình huống như bây giờ.

Mục Hạo cười ngạo nghễ nói: "Hợp tác với đám người yếu như mấy người đúng là hết cách mới làm thế, nhưng mà mấy người cũng có chút năng lực. Chờ qua thêm một quãng thời gian ngắn nữa mở ra đường liên thông, mấy người có thể gia nhập vào nhà họ Mục của tôi, bảo đảm các người sẽ an toàn."

Lúc này.

Địa vị và thân phận của những lãnh đạo cấp cao trong hội Ám Ảnh này là kiểu mà người khác khó có thể tưởng tượng thế nào chứ. Nhưng nhìn thấy cái tên này hoàn toàn không hề nể mặt bọn họ chút nào. Không chỉ dùng lời lẽ nhục nhã bọn họ, mẹ kiếp dường như còn xem bọn họ giống như cấp dưới vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận