Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 840: Bọn họ không chỉ ăn quỵt, mà còn đánh người (2)

Bọn họ không chỉ ăn quỵt, mà còn đánh người (2)

Thân là Tà Vật mà nó cũng biết là không thể trêu vào vợ bạn, ông lại còn nhớ thương, quả nhiên là loài người đáng sợ.

Lúc nghĩ đến đây.

Tà Vật Công Kê vì cảnh ngộ của mình mà cảm thấy đắng lòng.

Làm nội ứng ở bên cạnh loài người nguy hiểm như vậy, lại có bao nhiêu đồng bào có thể hiểu được nỗi khổ sở của nó chứ?

Quan trọng nhất là…

Đồng bào bây giờ đều con bà nó đi đâu hết rồi.

Không hề thấy chút tăm hơi nào.

Đều quên hết lời thề non hẹn biển trước kia rồi sao?

Chinh phục loài người, công chiếm địa bàn của bọn chúng, nuôi con cái của bọn chúng, ăn tươi vợ của bọn chúng, những điều này đều đã từng là lý tưởng của Tà Vật mà.

Mà Tà Vật Công Kê nó đây cũng nỗ lực vì lẽ đó, thậm chí là đánh đổi tôn nghiêm của mình.

Nhưng mà bây giờ… những điều này đều đã không còn sót lại gì.

Chỉ có một mình nó phấn đấu.

Ầm!

Vào lúc này.

Có một tiếng vang truyền đến.

Sau đó lập tức nhìn thấy một bóng người bay từ trong nhà hàng ra.

Nhân viên phục vụ ngã nhào xuống đất, đau đến mức nhe răng trợn mắt, cả cánh tay đều bị cọ rách, trên mặt thì có mấy vết thương, nước mắt nước mũi đều chảy cả ra.

“Sao các người có thể đánh người chứ.”

Nhân viên phục vụ đỏ mặt kêu thảm. Thân là đàn ông đàn ang mà lại khóc sướt mướt, đủ để chứng minh anh ta đã chịu phải sự oan ức lớn đến cỡ nào.

Quần chúng vây xem rất đông.

Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ vào tình huống lúc này. Chưa bao giờ thấy ai thô bạo đến vậy, vả lại còn đánh người, thật sự là quá đáng.

Có vài người lấy điện thoại ra quay video, chuẩn bị đăng lên mạng.

Ngay cả tiêu đề cũng nghĩ xong rồi.

‘Nhân viên phục vụ nhà hàng lại gặp phải…’

Tính thần bí.

Tiêu đề không có tính thần bí thì không tính là tiêu đề hay, khó có thể thu hút được ánh mắt người xem.

“Anh không sao chứ.”

Lâm Phàm chính là một người thích lo chuyện bao đồng. Anh thích giúp đỡ người khác, ghét nhất là nhìn thấy có người bị ức hiếp, hơn nữa còn là người tay trói gà không chặt bị ức hiếp.

Gặp phải chuyện này, đừng nói là anh muốn lo, thậm chí ông Trương cũng không nhìn nổi.

Nhân viên phục vụ đỏ mắt, rất oan ức, rất đáng thương: “Anh thấy bọn họ có quá đáng không, ăn cơm không trả tiền, còn đánh người. Tôi chỉ là một người làm công cho người ta, bọn họ ỷ người đông, thì ức hiếp người khác.”

“Ừ, quả thật là quá đáng.” Lâm Phàm rất đồng tình, gật đầu.

Điều mà nhân viên phục vụ cần chính là sự đồng tình của người khác. Tại giờ phút này, có thể có người như Lâm Phàm xuất hiện, không thể nghi ngờ đã làm cho nội tâm của nhân viên phục vụ dễ chịu hơn rất nhiều.

Ngay sau đó.

Có một nhóm người đi từ trong nhà hàng ra, thanh niên đi đầu mặt không đổi sắc, ánh mắt đạm nhạt như nước, bình tĩnh quan sát mọi chuyện, cùng với cách ăn mặc của anh ta, làm cho người ta cảm thấy rất thoát tục.

Nhân viên phục vụ thấy bọn họ đi ra, sợ hãi núp co ro ra sau lưng Lâm Phàm.

“Chính là bọn họ.”

“Chính là bọn họ…”

Rõ ràng là đã bị đánh sợ rồi. Bình thường anh ta đều có rèn luyện thân thể, không dám nói lợi hại tới đâu, nhưng cũng sẽ không bị người ta xách trong tay như con gà con, một chút năng lực phản kháng cũng không có.

Sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn.

Ông Trương nói: “Chúng ta cần giúp cậu ấy.”

“Ừm.” Lâm Phàm gật đầu.

Bọn họ làm việc ở bộ phận đặc biệt, nhiệm vụ thường ngày rất đơn giản, chính là đi tuần quanh thành phố, gặp được người cần sự trợ giúp, bọn họ sẽ vươn tay giúp đỡ.

Nhìn thấy nụ cười lại nở rộ trên mặt người được giúp đỡ.

Tâm tình cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Lúc này.

Đám cường giả Tinh Không đứng ở chỗ này tựa như đang xem thường quần chúng. Trong mắt bọn họ, quần chúng vây xem giống như những con kiến đang ngước nhìn voi vậy.

Đó là khoảng cách không thể nào vượt qua.

Cách một trời một vực.

Người đàn ông cao to không có giết nhân viên phục vụ. Lý do rất đơn giản, giết một con kiến chỉ tổ bẩn tay.

“Đứng lại.” Lâm Phàm ngăn cản đường đi của bọn họ, nhìn thẳng vào bọn họ, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Hành vi vừa rồi của các anh quá xấu xa. Tôi hy vọng các anh có thể bồi thường và nhận lỗi một cách tôn trọng đối với nhân viên phục vụ này. Đồng thời không có tiền ăn cơm thì cũng không có vấn đề gì, nhưng anh phải làm công việc tương ứng để trả lại số tiền này.”

“Đầu tiên, hãy nhận lỗi với anh nhân viên phục vụ này.”

Vẻ mặt anh rất nghiêm túc.

Hòa bình của thành phố giao cho anh và ông Trương.

Có lẽ là do có người ra mặt, dũng khí của quần chúng vây xem trong nháy mắt bùng nổ, dù sao thì cho dù có bị đánh, thì cũng là người ra mặt bị đánh.

“Không sai, nhận lỗi.”

“Phải nhận lỗi.”

“Không có tiền mà ăn cơm cái gì, còn động thủ đánh người, quả thật là trong mắt không có phép tắc gì cả.”

Mọi người nói liên tục không ngớt, triệt để phê bình những tên này tội ác chồng chất, không thể nào tha thứ. Vào giờ phút này, bọn họ cảm thấy ánh sáng chính nghĩa đang bao phủ toàn thân.

Bọn họ là đại diện của chính nghĩa.

Bọn họ là tượng trưng của chính nghĩa.

Suy nghĩ bênh vực kẻ yếu được triệt để phóng đại vô hạn, trong mắt chỉ có chuyện đòi lại công bằng cho nhân viên phục vụ, còn những chuyện khác đều không quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận