Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 660: Ánh hào quang vĩ đại, trưởng trấn Lâm vĩ đại của chúng ta (2)

Ánh hào quang vĩ đại, trưởng trấn Lâm vĩ đại của chúng ta (2)

Sí Diệm Yêu lúc nãy vẫn còn hung dữ đã bị đánh rơi thẳng xuống đất, hơn nữa còn vô cùng thảm. Lâm Phàm đấm một quyền lên mặt nó, khiến đầu nó nô tung.

“Chuyện này…”

“Trưởng trấn của chúng ta thế mà lại một quyền đánh chết yêu.”

“Thật là giỏi, trấn Thanh Dương của chúng ta an toàn rồi.”

Sí Diệm Yêu chết, những con yêu nhỏ xung quanh hơi ngây ra, rõ ràng là kinh ngạc bởi hành động của Lâm Phàm, vẫn chưa phản ứng kịp. Đến lúc bọn yêu nhỏ có phản ứng, thì lập tức gào thét, trong phút chốc bỏ chạy bốn phía.

“Đuổi theo.”

“Giết chúng.”

Những người dân có trưởng trấn chống lưng, nhìn thấy những con yêu chạy loạn khắp nơi, đương nhiên là không hề sợ hãi, giả vờ cầm vũ khí lên muốn liều mạng với bọn họ, nhưng chỉ là giả vờ mà thôi.

Rất nhanh, một đám người đã vây quanh Lâm Phàm, ánh mắt nhìn anh một cách sùng bái.

“Trưởng trấn thật giỏi quá.”

“Có trưởng trấn ở đây, trấn Thanh Dương chúng ta sẽ là nơi an toàn nhất.”

Những người dân đều hy vọng có thể có một nơi an toàn, ổn định. Bọn họ đều đã sống ở trấn Thanh Dương rất nhiều năm, nếu bởi vì yêu mà phải rời khỏi đây, bọn họ cũng không biết phải đi đâu.

Dù sau có những nơi còn nguy hiểm hơn.

Mắt của Thanh Liên lấp lánh nhìn cậu chủ nhà mình, trước đây cô ấy không phát hiện cậu chủ giỏi như vậy, thật là sùng bái quá đi mất.

“Các người có biết Yêu Chủ ở đâu không?” Lâm Phàm hỏi.

Người dân đều quay sang nhìn nhau.

“Trưởng trấn, chúng tôi không biết Yêu Chủ ở đâu.”

“Đúng vậy.”

“Những con yêu mà chúng tôi thấy nhiều nhất chính là mấy con đã bị trưởng trấn đuổi đi lúc nãy.”

Lâm Phàm quay đầu, hơi bất lực, có vẻ lại phải tự mình tìm rồi. Nhưng anh cũng không gấp, lần nào mơ cũng đều rất lâu, hơn nữa có khi cứ đi rồi sẽ tìm thấy mục tiêu, cho nên lần này cũng vậy thôi.

Anh sờ đầu.

Phát hiện tóc đã dài rồi.

Nhưng rất gọn gàng sạch sẽ.

Trấn Thanh Dương truyền nhau rằng trưởng trấn là một cao thủ, một chiêu của anh đã đánh chết yêu, việc này khiến bọn họ có cảm giác vô cùng an toàn.

Lần này yêu đến không hề tạo nên thương vong gì.

Nếu yêu xuất hiện ở trấn Thanh Dương trong tình trạng đói bụng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, may mà lần này thật may mắn.

Những người dân to gan treo xác của Sí Diệm Yêu lên xà ngang của trấn Thanh Dương. Bọn họ muốn nói với đám yêu đó rằng, hãy mở to mắt mà nhìn, nếu còn dám xâm lược tụi tao, kết cục của tụi mày sẽ như con yêu này.

May mà trấn Thanh Dương không nằm ở trung tâm.

Nếu ở trung tâm, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn, đây là đang khiêu khích quyền uy của yêu.

Mấy ngày sau.

Trấn Thanh Dương rất yên bình, không có chuyện gì xảy ra, Nếu phải nói thì chuyện duy nhất xảy ra, đó là có một đám thổ phỉ muốn cướp sạch trấn Thanh Dương. Chỉ là chúng vừa mở cửa, nhìn thấy xác yêu treo ở trước cửa, thì đã bị doạ đến lập tức quay đầu bỏ chạy. Cái xác đó chẳng uy hiếp yêu được bao nhiêu, mà ngược lại dọa bọn thổ phỉ bỏ chạy.

Việc này khiến người dân lại càng sùng bái trưởng trấn.

Hôm nay.

Thanh Liên cùng cậu chủ đi lại trong trấn. Cô ấy không biết cậu chủ muốn làm gì, nhưng trong mắt cô ấy, hiển nhiên là cậu chủ đang tuần tra, Vì sự an toàn của trấn Thanh Dương, anh đúng là đã nhọc lòng rồi.

Lúc này, một đám trẻ con chạy qua, trong tay cầm rất nhiều kẹo. Lúc nhìn thấy Lâm Phàm, chúng rất sùng bái mà chạy qua.

“Trưởng trấn Lâm, mời anh ăn kẹo.” Một cậu bé đưa tay đến trước mặt Lâm Phàm, bộ dạng mong chờ, muốn trưởng trấn ăn kẹo của cậu.

“Cảm ơn.” Lâm Phàm mỉm cười nhận lấy kẹo, sau đó nói: “Tôi tên Lâm Phàm, không phải tên trưởng trấn Lâm.”

“Ừm, tôi biết rồi, trưởng trấn Lâm.” Cậu bé thấy trưởng trấn ăn kẹo của mình, vui vẻ nhảy tưng tưng, dẫn theo đám nhóc chạy về phía xa, khi đi xa vẫn còn nghe thấy giọng của trẻ nhỏ: “Trưởng trấn ăn kẹo của tôi rồi đấy.”

Lâm Phàm cười cười, không nói gì.

Nếu ông Trương ở đây, chắc chắn sẽ rất thích.

Ừm, kẹo đúng là rất ngọt.

Vô cùng ngon.

“Thanh Liên, có rất nhiều yêu sao?” Lâm Phàm hỏi.

Thanh Liên nói: “Thưa cậu chủ, có rất nhiều yêu ạ.”

Lâm Phàm nói: “Vậy bọn chúng từ đâu ra?”

Thanh Liên lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết. Từ khi tôi hiểu chuyện, yêu đã có rồi, bọn chúng đã tồn tại rất lâu rất lâu rồi. Hơn nữa trước giờ người trong trấn Thanh Dương chúng ta đều không rời khỏi trấn, nên không biết tình hình bên ngoài. Nếu có thể đi đến những thành phố lớn thì có lẽ có thể biết được nhiều chuyện hơn.”

Lâm Phàm đang nghĩ rốt cuộc Yêu Chủ ở đâu. Nhìn tình hình thì có lẽ đó là một cao thủ rất mạnh, có thể giao đấu với cao thủ là việc mà anh vô cùng mong chờ.

Nếu Yêu Chủ biết có người muốn giết mình, chắc chắn sẽ sợ chết khiếp. Tôi sống trong thế giới của mình mà còn bị người ngoài giới giết sao.

Thật quá đáng.

Lúc này.

Ở nơi xa trấn Thanh Dương.

Một đám người xuất hiện, bọn họ mặc đồ rách rưới, như là đã chịu rất nhiều cực khổ vậy, Có người chống gậy gỗ, khập khiễng đi qua bên này.

Dẫn đầu là một ông già, nói: “Mọi người cố gắng lên, phía trước chính là trấn Thanh Dương, đến đó rồi chúng ta sẽ có nơi để dừng chân.”

“Nơi đó sẽ không bị yêu tiêu diệt chứ.”

“Sẽ không đâu, chúng ta phải có lòng tin chứ.”

“Ôi, chỉ có thể mặc cho số phận thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận