Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 790: Chính nhân quân tử, Tiểu Đồng! (2)

Chính nhân quân tử, Tiểu Đồng! (2)

Ít nhất không thể quang minh chính đại như vậy.

Trong lòng ông ta cầu nguyện.

“Cây Bồ Đề à, Mao Đạo là gia đình từ thời cổ đại, Lâm Đạo Minh tao rất tôn trọng mày.”

Lâm Đạo Minh mặc niệm, mặc kệ có tác dụng hay không, cứ truyền suy nghĩ của mình cho đối phương trước đã, chỉ cần có thể cảm nhận được sự chân thành của mình thì những việc khác đều không thành vấn đề.

Lâm Phàm và ông Trương đều kinh ngạc ngây người.

“Xem ra Cây Bồ Đề rất được yêu thích.” Lâm Phàm nói.

“Ừm, tôi cũng thấy vậy.” Ông Trương gật đầu nói: “Tôi còn tưởng lúc đầu đến đây nó sẽ thấy không hợp, xem ra là tôi nghĩ nhiều quá rồi.”

Hai người nhìn nhau một cái.

Thật sự rất vui.

Được yêu thích là tốt rồi.

Rất nhanh.

Lưu Hải Thiềm mở mắt ra với nụ cười vui vẻ.

“Thu hoạch rất nhiều đấy.”

Ông ta nhìn về phía Lâm Đạo Minh, ánh mắt có cảm giác khiêu khích, giống như đang nói, nhìn thấy không, tôi đã thật có được đồ tốt đấy.

Đạo Pháp Thiên Tôn!

Đạo Pháp tự nhiên!

Có chỗ dựa, có bề sâu là việc tốt, vui vẻ luôn ngoài sức tưởng tượng của các người.

Lâm Đạo Minh nhìn thấy ánh mắt này của Lưu Hải Thiềm, tức đến phồng râu trừng mắt, có gì may mà khoe khoang, xem ông đắc ý đến thế nào kìa.

Lâm Đạo Minh vô cùng ngưỡng mộ.

Nhưng không còn cách nào khác.

Cho dù ông ta có không phục Lưu Hải Thiềm chiếm được đồ tốt thì cũng không có cách, Cây Bồ Đề đâu có truyền thụ cho ông ta cái gì.

Đêm tối.

Một bóng dáng lén lút nhìn tình hình xung quanh.

Người đó chính là Lâm Đạo Minh – người mà buổi tối càng ngủ lại càng không ngủ được.

Ông ta cứ nghĩ đến chuyện Lưu Hải Thiềm dựa vào đâu mà được truyền thụ.

Lâm Minh Đạo tôi là cao nhân Mao Sơn, khoan nói những thứ khác, chỉ việc đó cũng đã rất tuyệt, những gì tôi làm đều là để phát huy ánh sáng của Đạo gia.

Còn có một câu nói.

Từ thời cổ đại đến bây giờ.

Mao Sơn, Đạo gia là một nhà.

Dù cho các người có thừa nhận hay không, thì Lâm Đạo Minh tôi là người đầu tiên thừa nhận.

Nhưng rất nhanh.

Khi ông ta nhìn thấy tình hình ở đây, phát hiện ra tình hình không tốt lắm.

“Mẹ nó! Đám người này nửa đêm mà không đi ngủ à.”

Lâm Đạo Minh muốn nhân lúc nửa đêm, không có ai chú ý, lén lút đi đến quỳ lạy Cây Bồ Đề, dùng sự chân thành của bản thân để khiến nó cảm động, từ đó được truyền thụ như Lưu Hải Thiềm.

Nhưng ông ta không ngờ ở đây lại vẫn còn người quỳ lạy.

Mẹ nó.

Thất bại rồi.

“Ôi! Thằng nhóc này sao lại ở đây?”

Lâm Đạo Minh nhìn thấy một cậu nhóc trẻ tuổi. Ông ta nhớ thằng nhóc này là học sinh đã tốt nghiệp Mao Sơn Cao Viện, mới ở thành phố Duyên Hải hai năm. Trong thời gian này, thằng nhóc này vẫn luôn muốn bái ông ta làm thầy.

Có người muốn bái ông ta làm thầy, vậy đương nhiên là ông ta cần phải khảo nghiệm.

Ông ta là cường giả Mao Sơn, đương nhiên phải có yêu cầu với việc thu nhận học trò.

Từ xưa đến nay, khi thu nhận học trò, bất kỳ người thầy nào cũng đều suy xét đến tính cách và nhận thức của học trò.

Lâm Đạo Minh rất hài lòng với tính cách của đối phương, đây là một cậu nhóc không tệ.

Chỉ là phương diện nhận thức có hơi kém.

Đây là một việc khá đau đầu đối với Lâm Đạo Minh. Nhận thức của cậu kém như vậy, nếu để cậu làm học trò của tôi, tôi sẽ rất khó xử.

Lấy một ví dụ!

Một ngày, trời trong nắng ấm, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng, là một ngày đẹp trời, nếu nhận thức của đối phương đầy đủ, cho dù thu nhận cậu ta làm học trò cũng không phải là chuyện không thể.

Ông ta nói với cậu trai trẻ đó: Gần đây đầu tôi đau đến muốn nứt ra, sức khoẻ không tốt. Tôi thấy ở bên cạnh có một người ăn một loại sản phẩm bảo vệ sức khỏe, có hiệu quả rất tốt, sau khi ăn xong thì ngủ rất ngon, làm gì cũng không mệt.

Ông ta nói nhiều như vậy là có ý gì.

Chỉ cần là người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ biết tiếp theo nên làm gì.

Nhưng tên nhóc này lại thật hay, nói thẳng rằng thứ đó không thể ăn, đều là lừa gạt người già, ai mua thì sẽ mắc bẫy, bình thường hãy uống nhiều nước nóng một chút.

Nghe xem, đây còn là lời mà con người nói sao.

Sao nhận thức lại kém như vậy chứ.

Tôi sợ bị gạt sao? Tôi sợ cậu không nghe hiểu ý tôi đấy.

Vì vậy, khi cậu nhóc này mở miệng nói muốn bái ông ta làm thầy lần nữa, Lâm Đạo Minh đã từ chối. Ông ta không muốn nói quá thẳng thắn, mà chỉ nói là duyên phận chưa đến, không cần gấp gáp.

Được rồi.

Không ngờ tên nhóc này là người của Mao Sơn, thế mà lại đi quỳ lại Cây Bồ Đề, đây là phản bội Đạo gia đấy.

Lâm Đạo Minh đã quên mất mình đến để làm gì.

Dù sao ông ta cũng mặc kệ.

Nhìn thấy có người muốn phản bội Mao Sơn thì đã tức đến muốn đánh. Đây là đạt được tham vọng của mình và huỷ diệt uy phong của ông ta, nếu để Lưu Hải Thiềm thấy được, ai biết được ông ta sẽ cười nhạo đến thế nào.

Càng nghĩ càng tức.

Lâm Đạo Minh phất ống tay áo, hừ một tiếng, muốn quay về ngủ. Nhưng nghĩ lại thì thấy không được, mục đích ông ta đến đây không phải là để tức giận, mà đã chuẩn bị lấy thừa bù thiếu, học tập sở trưởng của bản thân, nâng cao bản thân.

Mao Sơn tuyệt vời vậy đấy.

Không được phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận