Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 224: Tôi không là đặc vụ ngầm, thì ai là đặc vụ ngầm đây

Lâm Phàm quay người nhìn Vương Mãnh: “Cậu xin lỗi ông cụ này cho tôi. Người ta mắng tôi chứ đâu có mắng cậu. Sao cậu lại mắng người ta?”

Vương Mãnh bị hành động này làm cho không hiểu nổi.

Anh Phi, đại ca nói thật với em đi, rốt cuộc đại ca muốn giở trò gì. Em bị đại ca làm cho đầu sắp nổ tung rồi, thật sự là không hiểu.

Đại ca muốn chơi trò làm người tốt thì em có thể vô tư nghe theo.

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải cho em biết chứ.

Vương Mãnh xin lỗi ông gác cổng.

Ông gác cổng tỏ ra khinh thường, chồn cáo chúc tết gà, không có lòng tốt.

Lâm Phàm nhìn hoàn cảnh của viện phúc lợi, so sánh với bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì đúng là một trời một vực. Không có đồng cỏ để chạy nhảy vui vẻ, đúng là rất đáng thương.

Còn gạch lát nền trên mặt đất đều nứt cả rồi. Nếu trời đổ mưa, nước đọng lại thấm vào trong, vừa đạp chân xuống là nước sẽ văng tung tóe lên mặt ngay.

“Viện trưởng, các người có tiền không?” Lâm Phàm hỏi.

Viện trưởng Vương nói: “Không có.”

Bà ta phát hiện Chúc Phi ở trước mắt khác hẳn với mọi khi, về mặt tính cách cũng như hai người khác.

“Vương Mãnh, chúng ta có tiền không?” Lâm Phàm hỏi.

Vương Mãnh trả lời: “Anh Phi, chúng ta có tiền, bao nhiêu tiền cũng có.”

“Vậy thì tốt. Tôi muốn tu sửa lại chỗ này cho đàng hoàng, bên đó cần làm một bãi cỏ rộng rãi thoáng mát có thể mặc sức vui đùa. Trang thiết bị cũng phải thay mới, những công trình này cũng phải sửa sang lại đàng hoàng. Muốn tụi nhỏ sống vui vẻ thì môi trường sống cũng phải tốt. Nếu không mỗi ngày thức dậy tâm trạng sẽ rất tệ…”

Lâm Phàm nhìn về phía xa xa, từ từ nói ra suy nghĩ trong lòng. Vương Mãnh ngạc nhiên đứng ngây người tại chỗ, đôi mắt trợn lên tròn xoe. Rốt cuộc anh Phi muốn làm gì đây?

Anh ta thật lòng có chút không hiểu.

Thứ lỗi cho anh ta nghĩ không ra, đầu óc không đủ thông minh nên không cách nào đoán được ý của đại ca.

Viện trưởng Vương nói: “Anh Phi, chúng tôi không bán viện phúc lợi.”

Lâm Phàm cười nói: “Tôi không định mua viện phúc lợi, nơi sinh sống của tụi nhỏ chính là nhà của chúng. Nếu như chúng rời khỏi nhà nhất định sẽ rất đau lòng.”

Viện trưởng Vương không dám tin vào những gì tai mình nghe được, hỏi ngược lại: “Nhưng không phải lúc trước cậu muốn mua chỗ này sao?”

Lâm Phàm trầm tư trong chốc lát rồi hỏi: “Có sao?”

Thế này là đã quên hết những chuyện xảy ra trước đây ở trong mơ. Ý tứ rất rõ ràng. Tôi không làm. Đó không phải là tôi. Tôi sẽ không thừa nhận.

“Ừm…” Viện trưởng Vương lắc đầu cười: “Không có.”

Lâm Phàm chỉ đạo Vương Mãnh: “Đưa tiền.”

Vương Mãnh vẫn ngây ngốc tại chỗ. Nếu thời gian có thể quay ngược lại lúc vừa đến viện phúc lợi mà chưa vào cổng, anh ta chắc chắn sẽ hỏi cho rõ ràng.

Anh Phi… Đại ca định làm gì tiếp theo vậy? Em cần phối hợp với anh thế nào mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

Chứ không phải như bây giờ, hoàn toàn không biết lời anh Phi nói là thật hay là giả.

Đưa tiền?

Lẽ nào là tiền âm phủ?

Mẹ kiếp, anh Phi muốn giết người diệt khẩu đấy à.

Vương Mãnh ủng hộ quyết định của anh Phi một cách vô điều kiện.

Kế giết người diệt khẩu lại có thể như vậy chăng.

Anh ta liền sắp xếp vài sát thủ, trong đêm đen gió lớn, tìm đến viện phúc lợi trẻ em Hoa Hoa, bắt đầu một trận giết chóc khiến nhân thần đều phẫn nộ, tiêu đề cho tin tức thứ hai đã nghĩ xong rồi.

[Viện phúc lợi trẻ em Hoa Hoa bị phá hủy]

“Vương Mãnh chuyển tiền cho viện trưởng đi.”

Lâm Phàm nhìn thấy Vương Mãnh thờ ơ, liền thúc giục, anh ta nhìn thấy viện phúc lợi cũ nát như vậy, trong lòng rất buồn, lòng vị tha trong anh trỗi dậy, sẵn lòng chi tiền tu sửa lại viện phúc lợi.

Nếu ông Trương ở đây, nhất định ông ta cũng sẽ tán thành ý kiến của anh.

Vương Mãnh thở hổn hển, anh Phi liền giục anh ta, rõ ràng muốn anh ta phải thực hiện ngay bây giờ.

Trước mắt đã làm nhiều chuyện như vậy, chạy thì cũng không thoát rồi, nhất định sẽ bị ngồi tù.

Vương Mãnh liền đưa tay lên ngực, lưỡng lự trong phút chốc, quyết định ra tay, vua muốn thần phải chết, thần không thể không chết, anh ta cuối cùng cũng quyết định làm điều đó, cùng lắm là ngồi tù thôi mà, anh Phi là thần tượng trong lòng anh ta, vì vậy anh ta có thể vì anh Phi mà mở ra một tương lai tươi sáng phía trước, tất cả điều đó đều xứng đáng.

Vương Mãnh nói: “Anh Phi, anh đi trước đi, còn lại để em giải quyết”

Cho dù cuối cùng là anh ta ra tay, nhưng nếu anh Phi ở hiện trường, thì nhất định sẽ không khỏi bị liên lụy, chỉ khi không ở hiện trường thì mới có thể rửa sạch chứng cứ, tất cả chỉ là do anh ta gây ra, không liên quan đến bất kì ai khác.

Lâm Phàm nói: “Tôi đi đâu?”

Vương Mãnh run lên, linh hồn cũng đang run lên, có phải ý của anh Phi là sẽ sẵn sàng cùng anh ta ở lại đây gánh vác trách nhiệm không?

Anh ta bắt đầu suy đoán.

Phải chăng là anh ta không hiểu hết anh Phi, anh Phi nhất định là có chỗ dựa vững chắc, dù có quang minh chính đại giết người thì cũng nhất định sẽ bình yên vô sự, nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta nhìn về phía anh Phi đã thay đổi, nó đã không còn là thần tượng nữa, mà đã trở thành bến đỗ trong trái tim.

Nhưng cuối cùng...

Ở trong xe.

Vương Mãnh lái xe với vẻ mặt thất thần, đầu óc cứ quay cuồng.

Anh ta không kiềm chế được liền hỏi:

“Anh Phi, tại sao lại đưa tiền cho bọn họ.”

Anh ta không thể quên được, âm thanh tích tích khi chiếc thẻ ngân hàng mới tinh quẹt qua máy POS, rồi tiền cứ thế chuyển vào túi người khác.

Tiền âm phủ thì cũng được đi, đằng này lại còn là tiền mặt.

Thay đổi quá lớn rồi.

Có chút không thể chấp nhận được.

Lâm Phàm sờ sờ vào ghế da, một cảm giác không tệ chút nào: “Tôi là người tốt.”

“Người tốt?” Vương Mãnh suýt chút nữa đã đạp nhầm chân phanh, may sao phản ứng kịp mà đạp lại chân ga, anh ta nhìn Lâm Phàm nghiêm túc qua gương chiếu hậu, lòng như nổi lên từng gợn sóng. Nếu như anh Phi có lòng vị tha, thì chắc chắn anh ta sẽ là một vị thánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận