Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 274: Yêu nghiệt to gan

Độc Nhãn Nam khó chịu nhìn đối phương: “Cậu thế này thì nói hay chưa nói khác chỗ nào?”

Lúc Hằng Kiến Thu nói những chuyện này, người bên cạnh hơi đá vào cổ chân của anh ta, tỏ ý anh ta đừng có nói nhảm, đổi chủ đề đi, coi như đang ba hoa khoác lác thôi.

Trong phòng bao vang lên tiếng cười, mọi người trò chuyện cũng rất vui vẻ. Mặc dù ai nấy đều có trầm tư của riêng mình nhưng hết thảy đều phát triển theo hướng ấm áp dần lên.

Ở đây cũng chỉ có hai người xem lời của Hằng Kiến Thu nói là thật.

Một là Độc Nhãn Nam, người khác chính là Kim Hòa Lị.

Mà Lâm Đạo Minh là tò mò nhất.

Bởi vì ông ta là đạo gia.

Ông ta rất quen thuộc với những thần thoại kia. Có điều, chúng đều là thần thoại mà thôi. Có quỷ mới biết là thật hay giả. Ít nhất từ lúc ông ta bắt đầu tu luyện cho đến bây giờ, chưa từng có một vị thần thoại từ thời cổ đại nào câu thông với ông ta. Dù chỉ đánh rắm cho ông ta nghe thôi, thì ông ta cũng tin tất thảy những thứ này đều là thật.

Quán ăn Hân Hân.

Đại sư Vĩnh Tín trợn mắt hốc mồm nhìn mấy đĩa thức ăn trước mặt, chồng nào chồng nấy dễ cũng cao đến một thước.

“Có thể ăn là phúc.”

Ông ta cảm thán.

Giỏi thật!

Lâm Phàm thích ăn thức ăn ở nơi này. Hơn nữa bụng vốn rất đói, cần một lượng thức ăn lớn để bổ sung thể lực.

Rất nhanh sau đó, anh bỏ cái chén trong tay xuống.

"Mặc dù tôi còn chưa ăn no, nhưng tôi biết buổi tối không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ không tốt với cơ thể."

Lâm Phàm sờ bụng, híp mắt nói.

Đại sư Vĩnh Tín bội phục đối phương, ăn nhiều như vậy mà còn có thể nói chưa no. Ánh mắt của mấy thực khách chung quanh đều hệt như đang nhìn thấy quái vật vậy.

"Tôi trả tiền cho." Đại sư Vĩnh Tín có lòng tạo dựng quan hệ tốt cùng với Lâm Phàm, cho nên cố hết sức lấy lòng Lâm Phàm. Nếu như có ai nói đây là nịnh bợ thì ông ta sẽ trở mặt ngay! Đang êm đẹp kết bạn sao lại biến thành nịnh bợ rồi? Tư tưởng của nhà mi bẩn thỉu tới mức nào chứ.

Lâm Phàm nói: "Ừ, tôi mời khách ông trả tiền, lúc trước đã nói rồi."

Đại sư Vĩnh Tín đang móc tiền thì có hơi dừng lại một chút.

Lời này có vấn đề.

Khu túc xá.

Lưu Ảnh đứng ở cửa chờ đợi.

"Sao còn chưa về nữa chứ?"

Anh ta vò đầu than vãn. Vốn trên đầu tóc mỏng, lại bởi vì mấy bác sĩ kia mà bứt sạch hết toàn bộ mái tóc mà anh ta yêu mến. Nào có ai biết trong lòng anh ta đau đến nhường nào?

Còn may bạn gái dùng lời nói ấm áp an ủi anh ta, nói anh ta đừng buồn, từ từ sẽ tốt hơn.

Vô hình trung, hành động này của bạn gái đã cho anh ta một niềm tin mãnh liệt. Không sai, cứ từ từ, cuối cùng sẽ có hiệu quả thôi.

Tiếng bước chân truyền tới.

Quay đầu nhìn lại, Lưu Ảnh đi về phía đối diện: "Lâm Phàm, đại sư Trương, các người trở lại rồi."

Anh ta chờ một lúc, còn tưởng không có ai ở nhà. Ngẫm nghĩ lại có nói với bạn gái rằng tối nay không về, muốn hẹn mấy người bạn có lòng cùng đi giúp đỡ người gặp khó, đóng góp chút sức lực cho kinh tế xã hội.

Sau đó anh ta thấy một vị tiền bối quen thuộc, liền vui vẻ nói: "Đại sư Vĩnh Tín, ngài cũng ở đây à?"

Đúng là không ngờ đại sư Vĩnh Tín lại ở cùng với nhóm Lâm Phàm.

Anh ta tin chắc rằng nhất định là do Lâm Phàm và Trương đại sư quá là ưu tú, mà người ưu tú ở đâu cũng lộ hào quang chói mắt, thế nên mới không cách nào che giấu được.

"Ừ."

Suy nghĩ trong lòng đại sư Vĩnh Tín có chút phức tạp.

Tại sao anh ta lại ở đây?

“Cậu ở đây làm gì?” Đại sư Vĩnh Tín dò hỏi. Dĩ nhiên, ông ta không có ôn hòa như lúc bợ đỡ Lâm Phàm mà biểu cảm rất nghiêm túc. Dù sao thì ông ta cũng là cường giả đứng đầu của Bộ phận đặc biệt, nói đơn giản thì vẫn phải có chút khí thế.

Lưu Ảnh nói: "Tối nào tôi cũng phải để cho Trương đại sư chữa trị. Tài châm cứu của Trương đại sư rất tốt, là người lợi hại nhất mà tôi đã thấy. Nếu như không phải là có bất ngờ thì trên đầu tôi chắc chắn đã mọc được năm sợi tóc rồi."

Anh ta nói thật, không hề giấu diếm.

Đại sư Vĩnh Tín không ngờ sớm đã có người phát hiện ra hai người này không tầm thường. Hơn nữa nhìn tình hình thì thấy hiển nhiên đã có mối giao tình hữu nghị sâu đậm. Nghĩ tới đây, sắc mặt của ông ta ôn hòa đi nhiều .

Nếu có thể nói hai câu khen ngợi là tốt nhất.

Đại sư Vĩnh Tín bả vai của vỗ Lưu Ảnh, nói "Thế à? Tôi nhớ cậu là học sinh tốt nghiệp Mao Sơn Cao viện nhỉ? Tôi rất xem trọng cậu đó."

"Cãm ơn Đại sư Vĩnh Tín tán dương." Lưu Ảnh tâm tình rất tốt. Anh ta biết đại sư Vĩnh Tín rất ít khi tán dương người khác, hiển nhiên bởi vì anh ta quá ưu tú, khiến cho đại sư Vĩnh Tín ghi nhớ trong lòng. Cảm giác tự hào đột nhiên nảy sinh trong lòng.

Phải tiếp tục cố gắng, để cho mình càng ưu tú hơn.

Đại sư Vĩnh Tín suy nghĩ, ông ta vẫn hiểu quá ít. Người gọi là ông Trương này lại có năng lực châm cứu lợi hại như vậy. Thế mà ông ta chẳng biết chút gì hết. Vậy cũng chỉ có thể nói là cảm tình còn chưa đạt được cột mốc nào, ông ta cần phải tiếp tục cố gắng.

“Hóa ra hai người quen biết à?” Lâm Phàm nói.

Ngẫm nghĩ một lúc thì thấy cũng đúng. Lưu Ảnh là người rất tốt, lúc đến tìm bọn họ còn mang theo đồ đến, nhất định là người tốt. Lúc Vĩnh Tín đến tìm bọn họ lại vô cùng lịch sự. Vĩnh Tín còn giúp anh giúp người khác, đó cũng là một người tốt. Người tốt thì sẽ gặp người tốt, đây là định lý không thể thay đổi.

Không sai, chính là như vậy.

Ban đêm.

Bên ngoài không yên tĩnh cho lắm, các công nhân cần cù vẫn đang nỗ lực khôi phục lại diện mạo của thành phố.

Ông Trương cầm kim châm, châm cứu cho Lưu Ảnh.

Lâm Phàm nhìn chằm chằm lên trần nhà, ở đó có một con ngài nhỏ đang bay tới bay lui. Anh dời tầm mắt theo bóng con ngài chuyển động, vô cùng có ý tứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận