Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 342: Tại sao tôi lại có cảm giác bị phớt lờ thế này?

Ở khu náo nhiệt xảy ra tai nạn xe cộ, mà lại còn là xe van đụng vào xe hơi xịn sò như vậy, dĩ nhiên sẽ thu hút đến rất nhiều người xem, bọn họ đều thích xem náo nhiệt, nhất là còn cầm di động chụp ảnh, rồi đăng lên mạng, việc thu hút ánh mắt của người khác đúng là một thao tác rất tuyệt vời.

Ngay sau đó.

Từ Tử Hạo không biết từ đâu xuất hiện, quỳ xuống trước mặt mọi người nhìn đống mảnh vỡ hét lớn.

Bị người ta hiểu lầm là người bị bệnh tâm thần.

Lại là một hình ảnh rất có đáng để bàn tán đây.

Thích ra vẻ, nhưng da mặt mỏng dính như anh ta, không thích bị mất mặt trước mọi người.

"Tôi sẽ tìm anh."

Ôm lấy mảnh vỡ của kiếm, ảo não chạy đi.

"Người này thật kỳ lạ." Lâm Phàm gãi đầu, sau đó thì vuốt đầu của Gà Mái, phát hiện chiếc xe tải biến mất không thấy đâu nữa, chạy đi rất nhanh, còn chưa nói gì nữa mà đã rời đi như thế rồi.

Bộ phận đặc biệt.

Độc Nhãn Nam phải tiếp đãi một một vị khách mà ông ta không muốn gặp mấy, chí ít là hiện tại không muốn gặp nhất.

"Ông không ở bệnh viện của ông đi, tới nơi này làm gì?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Người mà hiện tại ông ta sợ gặp nhất chính là Hách Nhân.

Tên này cực kỳ tồi.

Quen biết nhau mấy chục năm rồi, nếu đến cả chuyện này cũng không làm rõ thì đúng thật là không đáng sống nữa.

Hách Nhân kéo ghế ra ngồi xuống, cười nói: "Chỉ đến xem xem thôi, không tồi nhỉ, văn phòng này của ông thiết kế cũng có phong cách đấy, nhìn đống nội thất, với cả cái bàn làm việc này nữa, tuyệt đối không phải là hàng chợ rồi, rất mắc có đúng không?"

"Tặng ông một bộ đấy." Độc Nhãn Nam trầm giọng nói.

Hiện tại ông ta đang giả vờ rất bình tĩnh, chính là muốn khiến cho Hách Nhân phải đắn đo, không thể để lộ một tí chỗ hở, nếu không thì tình hình sẽ không ổn.

"Cảm ơn nhé." Hách Nhân không khách khí với Độc Nhãn Nam, sau đó thở dài một tiếng nói: "Ai, Lâm Phàm với ông Trương có ở đây không, tôi có hơi nhớ họ, những người trong bệnh viện tâm thần cũng nhớ họ lắm."

Quả nhiên.

Độc Nhãn Nam biết ngay rằng mục đích mà Hách Nhân tới đây.

Ông ta không nghĩ Hách Nhân đến thăm ông ta.

Đến nghĩ cũng không cần nghĩ.

Độc Nhãn Nam châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng Hách Nhân nói: "Bỏ đi, chúng ta đều là bạn bè nhiều năm rồi, ông có ý gì thì cứ nói thẳng với tôi, đừng có vòng vo nữa, nhức đầu lắm."

Hách Nhân nói: "Lúc mà bệnh viện tâm thần Thanh Sơn được thành lập, mục đích chính là muốn cung cấp cho những người bệnh tâm thần một mái ấm. Những năm gần đây đều vẫn nỗ lực, hơn nữa cũng không có ngân sách, đều là do chúng ta tự cấp tự túc. Những người bệnh được gia đình đưa tới, ai có gia cảnh khá giả chút, sẽ cho một ít tiền. Còn những người có gia cảnh nghèo thì chúng ta cũng miễn phí tiếp nhận, thu không đủ chi, nếu không phải hàng năm có mấy nhà thiện tâm hỗ trợ, thật sự khó có thể tưởng tượng rằng chúng ta còn có thể gánh nổi không nữa."

Lại than khổ!

Lại bắt đầu than khổ rồi.

Độc Nhãn Nam nhìn Hách Nhân, cũng không muốn nói thêm gì nữa.

"Thêm tiền."

Ông ta không nhiều lời, mà là trực tiếp đem ý đồ thật sự của Hách Nhân nói ra. Hách Nhân vòng vo cả buổi, làm cho Độc Nhãn Nam nhức cả đầu, bây giờ nói thẳng suy nghĩ của ông ta ra ngoài.

Đơn giản chưa?

"Đây cũng đúng là một cách." Hách Nhân mỉm cười nói.

Độc Nhãn Nam cười mắng: "Ông đã hoàn toàn bị đồng tiền làm mê muội cả rồi."

"Không thể nói như vậy, nếu như bộ phận đặc biệt của ông không có quỹ hỗ trợ cố định, trên dưới đều là người chờ cơm ăn, tôi xem ông còn có thể bình tĩnh như tôi bây giờ không?" Hách Nhân nói.

Chi tiêu của Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là rất lớn đấy.

Chỉ cần tìm được cơ hội đương nhiên phải kiếm về một khoản lớn rồi.

Nếu mỗi bệnh nhân trong Thanh Sơn đều lợi hại giống như Lâm Phàm vậy thì thật là tốt biết bao, đến cười cũng có thể cười ra tiếng nữa.

Cách làm của Hách Nhân có quá đáng không?

Không quá đáng một chút nào cả.

Lâm Phàm ở trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn nhiều năm như vậy, bao ăn bao ở, còn bao cả đưa đi bệnh viện nữa. Cuộc sống của anh cũng đều là vui vẻ vô cùng. Bây giờ cuối cùng anh cũng có năng lực để báo đáp cho bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, cũng không uổng Hách Nhân mấy năm như một ngày nào cũng chiếu cố anh.

"Ông muốn bao nhiêu?" Độc Nhãn Nam hỏi.

"Ông muốn cho bao nhiêu?" Hách Nhân hỏi.

Địch bất động, ta bất động.

Ông ta nào biết đâu rằng Độc Nhãn Nam muốn cho bao nhiêu, báo ít thì sợ lỗ, chi bằng cứ để ông ta tự báo con số.

Độc Nhãn Nam cân nhắc, trong lòng nói thầm, tình huống khó xử đây, ông ta cũng không muốn báo giá trước, nếu con số trong lòng Hách Nhân thấp hơn con số ông ta báo, không phải là quá lỗ hay sao? Nếu như vượt qua con số trong lòng ông ta thì còn có thể trả giá được.

Hai người trầm mặc.

Không ai lên tiếng.

Uỳnh! Uỳnh!

Tiếng đập cửa truyền đến.

"Vào đi."

Lúc Từ Tử Hạo đi vào, Độc Nhãn Nam và Hách Nhân đều tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ người đến lại là thằng ngốc này.

"Chú, con đến tìm chú đây."

Từ Tử Hạo lấy đống mảnh kiếm vụn đặt lên trên bàn, sau đó nhìn Hách Nhân, cũng kinh hỉ nói: "Chú Hách, chú cũng ở đây à."

Độc Nhãn Nam nói: "Cháu đi đóng cửa cho chú trước đi."

Từ Tử Hạo thật thà bước đi đóng cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận