Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 842: Trên con đường tìm chỗ chết, Bát thái tử càng đi càng xa (2)

Trên con đường tìm chỗ chết, Bát thái tử càng đi càng xa (2)

Tùy tùng bên cạnh nói: “Đứng trước mặt các ngươi chính là Bát thái tử của Kim Ô tộc. Hành vi vừa rồi của các ngươi chính là một loại khiêu khích đến Kim Ô tộc. Quỳ xuống nhận lỗi, thì có thể tha cho các ngươi một mạng.”

Bát thái tử nhìn chằm chằm bọn họ với ánh mắt coi thường.

Im lặng chờ đợi sự lựa chọn của bọn họ.

“Không đúng.” Lâm Phàm lắc đầu.

“Ồ, có gì không đúng?”

Bát thái tử hỏi. Hắn vẫn thật sự muốn biết, cái tên trước mặt có thể nói ra những gì. Cũng đã biết được thân phận của hắn, vậy mà vẫn thể hiện như không có việc gì. Là muốn thể hiện khác người trước mặt hắn, để có được sự chú ý sao?

Nếu như là như vậy.

Vậy thì thật sự đã nghĩ nhiều rồi.

Ở vị trí như hắn, có kiểu người gì chưa từng thấy, những người trước mặt đều khó mà lọt được vào mắt hắn.

Lâm Phàm nói: “Tôi đã từng thấy trên tivi. Nơi mà trước kia chúng tôi sinh sống có Kim Ô. Bọn họ huyễn hóa thành mặt trời thiêu đốt trái đất. Cuối cùng có một vị dũng sĩ xuất hiện, bắn chết chín người, cuối cùng chỉ có một người sống sót.”

“Hình như cũng không có gì là không đúng, anh chính là cái cuối cùng kia sao?”

“Không đúng. Nếu như anh là cái cuối cùng, vậy thì mặt trời trên trời kia lại là ai đây?”

Khi anh kể lại truyện thần thoại, hiện trường là một mảnh tĩnh lặng.

Sắc mặt của Bát thái tử Kim Ô trở nên tái xanh, lửa giận bùng phát.

“Nhảm nhí!”

Tiếng gào thét đinh tai nhức óc.

“Ngươi lại dám sỉ nhục Kim Ô tộc. Ngươi muốn chết đúng không?”

Bát thái tử thật sự rất tức giận. Tuy rằng đối phương không có nói đích danh, nhưng có ai là không hiểu ý mà anh nói.

“Không có sỉ nhục anh, chỉ là kể chuyện thần thoại mà thôi. Nếu như anh cho rằng không đúng, chúng ta có thể tiếp tục thảo luận nghiên cứu, không cần thiết phải thẹn quá hóa giận, anh nói có đúng không?” Lâm Phàm bình tĩnh nói.

Thật khó hiểu vì sao đối phương lại phải tức giận như vậy.

Anh và ông Trương sẽ không như vậy. Nếu như gặp phải tình huống tương tự, bọn họ sẽ bình tĩnh biện luận với đối phương, thay vì gào thét đến tê tâm liệt phế.

“Ngươi đang dạy ta cách hành xử?” Bát thái tử tức giận nói.

Lâm Phàm lắc đầu: “Không phải dạy anh cách hành xử, chẳng qua là năng lực lạc đề hơi lợi hại. Hiện tại chúng ta đang thảo luận về hành vi ăn quỵt rất quá đáng của các anh, hơn nữa còn đánh nhân viên phục vụ người ta bị thương. Anh không cảm thấy là rất không tốt sao.”

“Tôi cho anh một chút ý kiến, anh có thể trả tiền cơm, sau đó nhận lỗi với nhân viên phục vụ người ta.”

Phương thức giải quyết rất hữu nghị.

Anh sẵn lòng cho vị Kim Ô này làm sai chuyện trước mặt đây một cơ hội sửa sai.

“Anh đừng bao giờ học theo Kim Ô trong truyện thần thoại. Bọn họ chính là vì rõ ràng đã biết sai rồi, vẫn không chịu sửa đổi, cuối cùng mới bị giết.”

Lâm Phàm nghĩ đến điều này, lên tiếng nhắc nhở đối phương.

Chính là muốn để cho đối phương hiểu rõ, không thể bước vào vết xe đổ.

“Láo xược!”

“Xích Mục!”

Lời vừa dứt.

Hai mắt Bát thái tử đột nhiên biến thành màu vàng, và phát sáng, nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm. Đây là thần thông của Kim Ô tộc. Con người nhìn mặt trời lâu thì sẽ bị mù lòa.

Mà hiện tại ánh sáng mà Bát thái tử phát ra, có thể đốt cháy thần hồn của đối phương.

“Hãy cảm nhận sự thống khổ khó có thể chịu đựng đi.”

“Sức mạnh của Kim Ô là thứ ngươi không thể nào tưởng tượng được.”

Tính tự cho là đúng của Bát thái tử bạo phát. Nói lời nói tự cho là kiêu căng nhất, đồng thời thi triển thần thông tự cho là rất đáng sợ.

Xoẹt!

Kim quang bắn thẳng vào mắt Lâm Phàm.

Nhất thời.

Tình hình đột nhiên xảy ra biến hóa.

Trong con ngươi của Bát thái tử hiện ra hình dáng hỏa diễm, ngay sau đó, sắc mặt kinh biến, kêu thảm một tiếng, lui mạnh về sau, tùy tùng vội vàng đỡ cánh tay thái tử.

“Sao có thể.”

Hắn cúi đầu, nước mắt tràn mi, đôi mắt giống như là chịu phải thương nặng, đường nhìn trở nên cực kỳ mơ hồ.

Bát thái tử chấn kinh, biết rõ vừa rồi chính là phản phệ.

Hắn dùng hỏa diễm bản nguyên Kim Ô thiêu đốt thần hồn đối phương, nhưng mà trong cơ thể đối phương dường như có tồn tại Liệt Diễm càng đáng sợ hơn, trực tiếp tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho hắn.

“Ngươi đã làm gì thái tử của bọn ta?” Tùy tùng tức giận hét.

Đồng thời, trong lòng bọn họ rất chấn kinh.

Thiên phú của Bát thái tử cực cao, trong tộc của bọn họ càng là tồn tại như con trời. Lúc sinh ra, đã thức tỉnh huyết mạch Kim Ô, hơn nữa còn là huyết mạch hoàng giả, có thể trực tiếp so sánh với thời đại của tổ tiên năm đó.

Thái tử khác cần phải dựa vào ngày tháng sau này tu luyện để huyễn hóa thành Kim Ô.

Mà Bát thái tử đã có thể huyễn hóa ngay từ nhỏ, sinh ra đã tự mang năng lực này.

Hiện tại lại bị loài người của hành tinh này thương tổn.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ sao có thể tin được.

“Tôi không làm gì cả.” Lâm Phàm chìa tay ra.

Rõ ràng là rất bất đắc dĩ.

Anh thường bị người khác hiểu lầm, nhưng anh chưa bao giờ muốn giải thích, bởi vì không làm, chính là không làm, chỉ cần ông Trương tin anh là được, còn người khác tin hay không, đối với anh không hề quan trọng.

“Không sao, ta không sao.”

Bát thái tử cúi đầu, giọng nói trầm thấp. Rõ ràng là tình hình rất tồi tệ, đến tận bây giờ luôn là gắng gượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận