Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1248: Đây là chuyện do người làm nha, không, đã không phải là chuyện con người có thể làm (2)

Đây là chuyện do người làm nha, không, đã không phải là chuyện con người có thể làm (2)

Lâm Phàm đi đến trước mặt đối phương, ôm quyền nói: "Đã quấy rầy rồi, tại hạ Lâm Phàm, xin hỏi ngài là?"

Nửa câu đầu rất có phong cách.

Nửa câu sau, hoàn toàn thể hiện phong phạm mù chữ.

"Các vị có thể gọi ta là Minh." Người đàn ông trung niên nói.

Khí chất của ông ta không tầm thường, tuy là trung niên, nhưng phương diện vẻ ngoài có thể dùng để đánh nhau, nếu mà đem đi so sánh với ông chú già Độc Nhãn Nam, đơn giản chính là một loại so sánh tàn nhẫn.

"Minh? Tên thật kỳ quái." Lâm Phàm cảm thấy cái tên này rất kỳ lạ.

Minh cười nói: "Từ nơi sâu xa, tự có định số, thiên địa chi đạo, chính là huyền, đều mời ngồi, chiêu đãi trà thô, còn xin chớ trách."

Lâm Phàm cái hiểu cái không, hình như nói rất có đạo lý, thế nhưng có đạo lý ở chỗ nào thì anh không biết.

Anh là người từ trước đến giờ sẽ không tranh luận cùng với người khác.

Ông muốn tâng bốc, tôi chắc chắn sẽ tiếp tục cùng ông, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đối phương.

Độc Nhãn Nam nhìn đối phương, siêu phàm, không phải người tầm thường, kẻ trước mắt này chắc chắn là cường giả khó có thể tưởng tượng, khí tức của cường giả rất kỳ quái, một cái liếc mắt là có thể nhìn ra được.

Lúc trước Minh cũng không phải là cái dạng này.

Thiên Chi Khải!

Hỗn Độn Thương!

Đều đã chuẩn bị tốt để chiến đấu, bây giờ thay đổi bất thường, tư tưởng này rất linh hoạt, tốc độ thay đổi thật sự là quá nhanh.

"Mời!"

Lá trà mà Minh chuẩn bị rất khác thường, một mảnh lá trà nổi lơ lửng trên mặt nước trà phổ thông, lá trà lại tựa như vật còn sống, xoay tròn ở trong chén, giống như có người xem lá trà là thuyền, chèo khắp đại dương mênh mông rộng lớn, vẫn luôn không nhìn thấy điểm cuối.

Độc Nhãn Nam vừa nhìn là biết nước trà này không đơn giản.

"Cảm ơn."

Nâng chén trà lên, từ từ uống một ngụm, lập tức, trừng mắt, vào miệng cực thơm, một dòng nước ấm tràn vào sâu trong cơ thể, cả người thoải mái, tinh thần như được làm lễ rửa tội, nếu không tự mình trải nghiệm qua, rất khó để xác định rõ ràng cảm giác này sảng khoái đến mức nào.

Đại sư Vĩnh Tín, Lưu Hải Thiềm, Lâm Đạo Minh bọn họ nhìn thấy vẻ mặt này của Độc Nhãn Nam.

Sao có thể không biết tình huống là như thế nào?

Chắc chắn là đồ tốt.

Nếu không, ông ta chắc chắn sẽ không lộ ra loại biểu cảm đáng khinh, kinh hãi này.

Tất cả đều không chút khách sáo nâng chén trà lên uống ừng ực.

Thật sự sảng khoái!

"Các vị tới đây có chuyện gì không?" Minh nhìn không thấu nổi Lâm Phàm, vẻ thân thiện trên mặt đối phương, luôn cho người ta một loại cảm giác là lạ, cảm giác đó rất khó nói, nếu như người bình thường tới nơi này, ông ta sẽ không nói hai lời, chắc chắn đá đối phương ra ngoài.

"Dẫn theo bạn đến đây nhìn xung quanh." Lâm Phàm mỉm cười, ngay sau đó, ánh mắt nhìn đến ruộng đồng cách đó không xa, trong ruộng trồng rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, kinh ngạc nói: "Ông cũng thích trồng trọt sao?"

"Trồng trọt."

"Đúng, chính là cái đó, sở thích của ông cũng quá giống tôi rồi."

"Ồ, ngẫu nhiên sẽ có điểm chung."

"Tôi rất có niềm yêu thích đối với trồng trọt, có cơ hội chúng ta có thể trao đổi một chút." Đối với việc tìm được người có chung chí hướng, Lâm Phàm rất vui vẻ, anh rất ít khi gặp được người thích trồng trọt.

Minh không phải là rất muốn nói chuyện cho lắm, cậu xem bộ dạng của tôi giống như thích trồng trọt sao?

Nếu không phải phát hiện cậu cái tên này có chút nhìn không thấu, đã sớm một cước đá các người ra ngoài, làm sao có thể cúng bái trà ngon, tươi cười đầy mặt cùng cậu khoác lác.

"Thật sao? Có cơ hội thì trao đổi thử xem." Minh vừa cười vừa nói.

Giống như nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng ánh mắt của Minh vẫn luôn không có bất kỳ dao động gì, giống như không có tình cảm.

"Ông có tâm sự gì sao?" Lâm Phàm hỏi.

Minh nói: "Không có."

"Ông có, từ trong ánh mắt của ông tôi có thể nhìn thấy được,ông giống như không phải là người thích nói chuyện phiếm, đối với việc chúng tôi đến, cũng không có biểu hiện rất nhiệt tình, có phải chúng tôi đã quấy rầy đến ông rồi hay không?" Lâm Phàm suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra, chính mình rất thân thiện, cũng rất khách khí, không để cho đối phương cảm thấy bất kỳ sự không thoải mái nào.

Minh khiếp sợ nhìn Lâm Phàm, giống như gặp phải quỷ, ánh mắt này có chút ác độc, cái này đều có thể nhìn ra, có điều nếu nhìn ra, cần gì phải nói ra.

Dựa theo tình huống bình thường, chỉ cần là người có chút hiểu chuyện, đều sẽ tìm lý do rời đi, mà không phải giống như lời anh nói ra, làm cho tất cả mọi người đều lúng túng đó có biết không hả?

Có lẽ Minh sẽ rất xấu hổ.

Nhưng Lâm Phàm chắc chắn sẽ không có cảm giác xấu hổ.

"Không, chỉ là có chút tâm sự nhỏ mà thôi." Minh mỉm cười nói, dáng vẻ tươi cười có hơi gượng ép, đây là nụ cười ông ta cố gắng biểu hiện ra ngoài nhất, nếu còn không được, vậy thì không còn cách nào.

Lâm Phàm muốn giúp đỡ đối phương, dù sao đối phương thoạt nhìn cũng rất thân thiện, anh dò hỏi: "Có tâm sự phải nói ngay, có lẽ tôi sẽ giúp được ông, chôn giấu ở trong lòng rất khổ sở, tôi cùng với bạn bè tốt của tôi cũng đều như vậy, có chuyện gì phải nói ra mới giải quyết được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận