Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1258: Nhân Sâm: Nói thật, ta muốn tự đánh bản thân mình (5)

Nhân Sâm: Nói thật, ta muốn tự đánh bản thân mình (5)

Ông Trương là người không có chủ kiến, từ trước đến giờ vẫn làm theo điều Lâm Phàm muốn, Lâm Phàm nói gì là nghe đó, mà Lâm Phàm cũng rất tán thành với ý nghĩ của ông Trương, hai người đều tin tưởng lẫn nhau.

Nói thật thì tình hình này.

Rất gượng gạo.

Đến mức Tà Vật Công Kê...

Nhân Sâm nhìn rất thông suốt, cũng rất rõ ràng, đây là người Em Kê trung thành nhất và sẽ luôn luôn đứng về phía của nó.

Dù sao thì việc ăn phân và nước miếng của nó cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Nhận ơn, nhất định phải trả ơn.

Trong khoảng thời gian này.

Nhân Sâm bị làm phiền.

Còn Lâm Phàm đã giúp được vài ông bà cụ qua đường, và giúp đỡ một người phụ nữ lớn tuổi chuyển nhà. Bà ta muốn mời Lâm Phàm vào nhà ngồi chơi và uống một chút nước nhưng Lâm Phàm đã khéo léo từ chối rồi.

Nhân Sâm cảm thấy những người được giúp đỡ thật sự rất nhiệt tình.

Cứ lấy người phụ nữ lớn tuổi ra nói, lúc nhìn Lâm Phàm đều lộ ra ánh mắt lấp lánh, như là vào nhà rồi còn có nhu cầu nào khác nữa vậy.

Có lẽ là do thời tiết khô hanh, cần bổ sung thêm nước.

Lại có tín ngưỡng truyền đến Nhân Sâm.

Vốn là Nhân Sâm có thể chặn lại hoàn toàn, nhưng không nghĩ tới là tín ngưỡng kim sắc này làm thủng cả lớp phòng bị, đánh thẳng vào sâu trong tâm linh của Nhân Sâm.

‘Nhân Sâm Vương, chỉ cần người giúp ông cụ sống tiếp, con nguyện ý đem một nửa tuổi thọ của mình cho ông ấy.’

Nhân Sâm không phải là một người có lòng dạ sắt đá.

Trong khoảng thời gian này, tín ngưỡng cứ truyền tới liên tục, nó đã biết được tình hình cụ thể của đối phương. Một bé gái được nhận nuôi, tuổi vẫn còn nhỏ, rất tin tưởng tín ngưỡng của Nhân Sâm Vương này.

Ôi!

Nhân Sâm động lòng rồi.

“Chủ nhân, có thể đợi một chút không?” Nhân Sâm la to.

Lâm Phàm hỏi: “Có chuyện gì?”

“Đợi ta một chút là được.”

Nhân Sâm không nói với Lâm Phàm, đối với nó mà nói, đây là một việc hết sức mất mặt. Nhân Sâm Vương nó chưa bao giờ mềm lòng, nếu nói tên đó lợi dụng nó thì cũng chỉ là chút điều nhỏ nhặt mà thôi.

Muốn làm tổn hại đến nó, đừng có mơ, đây là một chuyện không thể.

Cho dù là lão tử Thiên Vương cũng không có khả năng đó.

Lợi ích của việc tu luyện Thần đạo là có thể hiển linh đến một nơi cách đó rất xa. Điều này nó không hề dám nghĩ tới khi chưa tu luyện Thần đạo.

Nhân Sâm theo luồng tín ngưỡng tìm đến nơi đó.

Lâm Phàm vô cùng bất ngờ, anh nhìn linh hồn Nhân Sâm biến vào hư không, sau đó dần dần tan biến, vô cùng thần kỳ. Anh không hề ngăn cản mà chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh bảo vệ Nhân Sâm.

Ở một nơi xa xôi.

Vù vù...

Trong căn phòng gạch chỉ có một cô bé đang khóc lóc nỉ non. Mọi họ hàng thân thích đều đã đi ra ngoài, cuối cùng cũng không có ai chịu chấp nhận chuyện lỗ vốn này, nếu nhận về chăm sóc chỉ thêm gánh nặng mà thôi.

Ông cụ đã ra đi rồi.

Mang theo tiếc nuối mà đi. Lúc ông ra đi, không yên lòng nhất chính là đứa cháu gái này.

"Các người nói xem tiếp theo làm cái gì bây giờ?"

"Có thể làm được gì, lo xong hậu sự là được, ai nhận nuôi thì tiền sẽ thuộc về người đó."

"Tôi nói đứa trẻ đó kìa."

"Đưa vào cô nhi viện."

"Ừ, tôi đồng ý, đó là lựa chọn duy nhất của nó rồi."

"Ông cụ phiền phức thật, cũng không chịu xem mình bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà còn nhận nuôi một đứa trẻ bị vứt bỏ. Bây giờ thì sao, ông ấy thì phủi mông bỏ đi để lại đứa trẻ này, còn muốn chúng ta nuôi cho, quả thật tính toán rất hay."

"Cũng không thể nói như vậy, ông ấy là cậu của anh, tôi nhớ lúc trước anh không có sính lễ để kết hôn, ông ấy còn cho anh tiền đó."

"Nhắc đến chuyện này làm gì, không phải tôi đã trả rồi sao."

"Anh nói vậy mà được sao, qua mấy chục năm anh mới trả đó."

"Nói vậy là có ý gì, anh tốt quá thì anh nhận nuôi đi."

"Cãi cái gì chứ, đều là họ hàng thân thích cả."

Cả đám người im lặng không nói gì, đứng bên ngoài hút thuốc, còn về tình hình bên trong, bọn họ không hề quan tâm đến. Ra ngoài cũng tốt, trước hết để đứa bé đấy khóc cho đã, đợi khóc mệt rồi thì bọn họ mới vào trong thu dọn tàn cuộc.

Trong phòng.

Cô bé ôm chầm lấy người ông cụ khóc rất thê thảm.

Đột nhiên.

Căn phòng lạnh lẽo có kim quang chiếu rọi. Nó chiếu lên người cô bé sưởi ấm cô.

Cô bé ngước mắt lên nhìn, nghi hoặc nhìn ra phía sau.

Khi nhìn thấy trước mắt là ánh kim quang lấp lánh lơ lửng.

Đôi mắt ửng đỏ lộ ra sự kinh sợ.

Phù phù!

"Nhân Sâm Vương, cầu xin người hãy cứu ông cụ của con." Cô bé quỳ xuống dập đầu xuống đất, tuy tuổi còn nhỏ nhưng không sợ đau, tiếng dập đầu vang lên, trán đã bắt đầu đỏ lên.

Nhân Sâm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không biết làm sao cả. Những lời cầu xin như này, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, nó thật tình không muốn quan tâm, hơn nữa muốn quản cũng phải là chuyện dễ, nhưng mà...

Nó muốn đánh bản thân vài bạt tay.

Sao lại bị làm cảm động cơ chứ.

Nếu để Em Kê biết được chắc chắn nó sẽ bị cười nhạo cho coi.

"Ta là Nhân Sâm Vương, người tín ngưỡng muốn được chúc phúc, lòng hiếu thuận của ngươi làm cảm động trời đất nhưng ngươi phải biết sinh lão bệnh tử là do trời định."

"Con biết."

"Nhưng sự hiếu thảo của ngươi đã làm cảm động đến ta như điều ngươi mong muốn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận