Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 680: Rõ ràng rất mạnh, lại thích đánh lén

Rõ ràng rất mạnh, lại thích đánh lén

Lâm Phàm vươn ra một ngón tay chặn lại nắm đấm của Yêu chủ.

"Mày rất yếu, khiến tao phải chờ đợi một trăm năm, có chút không đáng, nhưng đối với tao mà nói, gặp được một số người cũng rất đáng giá..."

"Sao có thể?"

Yêu chủ giống như chim sợ cành cong, đã sợ chết khiếp, thân người mạnh mẽ lui về sau, kinh hãi nhìn Lâm Phàm, giống như đã gặp phải quỷ, đối phương vậy mà có thể dễ dàng chặn được một quyền này của nó.

Không chỉ có Yêu chủ khiếp sợ.

Đến cả nhóm người đi theo lão cư sĩ Vân Tường đến đây cũng mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt này.

Lão cư sĩ Vân Tường ngẩng đầu, có chút đắc ý.

Thấy chưa.

Đây chính là cường giả mà hắn nói đấy.

Các người cứ không tin, hắn cũng không có cách nào, hiện giờ đã thấy được rồi đi, bá đạo như vậy đấy, Yêu chủ có năng lực thì làm sao, đánh một quyền toàn lực trực tiếp bị một ngón tay chặn lại, đối phương không làm được gì.

Lâm Phàm thản nhiên, vẻ mặt không hề thay đổi mà đứng đó, ánh mắt tập trung vào Yêu chủ.

Anh vẫn luôn tin tưởng, thế giới không lớn, mục tiêu muốn tìm kiếm rồi sẽ xuất hiện trước mặt, hiện giờ loại tình huống này đã được nghiệm chứng, thật sự đã xuất hiện ở trước mặt anh.

"Đây là cường giả trấn Thanh Dương mà lão cư sĩ Vân Tường đã nói tới?"

Thần Uy hầu nhìn Lâm Phàm không rời mắt, quá trẻ, nhưng qua lời nói hắn nghe được từ Lâm Phàm lúc trước, rằng Lâm Phàm đã đợi Yêu chủ trăm năm rồi.

Như vậy chẳng phải nói là nhìn có vẻ trẻ tuổi, nhưng thật ra chính là lão quái vật trăm năm rồi.

Hắn không nghĩ ra được vì sao đối phương trẻ tuổi như vậy, có lẽ thật sự vì thực lực quá mạnh, mới có thể giữ dung nhan không già.

Yêu chủ bị ánh mắt của Lâm Phàm nhìn khiến cả người cảm thấy khó chịu.

Có loại cảm giác áp lực khó mà miêu tả được.

"Đáng ghét, ánh mắt của ngươi khiến ta khó chịu, thu hồi ánh mắt của ngươi lại." Yêu chủ tức giận rít gào, từng sóng âm yêu chấn động đất trời, hình thành sóng âm giống như con gió lốc, khiến người khác cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

Lâm Phàm không nói gì.

Mà là nắm chặt nắm đấm, cánh tay kéo ra phía sau, giống như đang ngắm đích, chuẩn bị cho Yêu chủ một đòn cuối cùng.

"Nên kết thúc rồi, cũng nên thức tỉnh rồi."

Nói dứt lời khiến tất cả mọi người khó có thể nghe hiểu được.

Câu nói vừa dứt âm.

Lâm Phàm nghiêm túc đánh ra một quyền, cho dù khoảng cách rất xa so với Yêu chủ, nhưng vẫn nắm chắc đánh chết đối phương, khi nắm đấm được mạnh mẽ đẩy ra, một luồng quyền kình kinh hãi thế tục nháy mắt bộc phát.

Đòn tấn công hình thành có chút mạnh.

"Quyền kình thật mạnh."

Thần Uy hầu thực sự kinh hãi, giống như gặp phải quỷ. Hắn vẫn rất có chút tự tin với thực lực của bản thân, cho đến khi một quyền Lâm Phàm đánh ra này, hắn mới phát hiện, hóa ra bản thân thật sự rất yếu, đừng nói là đỡ một quyền này, sợ là đến lực đạo của quyền kình cũng không thể đỡ được.

Chênh lệch quá lớn.

Khó có thể chống lại.

Ầm!

Yêu chủ nháy mắt bị quyền kình bao vây, ngũ quan vặn vẹo, kêu lên tiếng kêu thảm thiết.

"Không, không thể nào."

Nó rống giận, giãy dụa, chỉ là luồng sức mạnh kia nó không thể chống lại, thậm chí đến cả năng lực phản kháng cũng không có.

"Không. . . . . ."

Quyền kình xé rách tầng mây, mặt đất đã lưu lại một cái rãnh thật sâu, liếc mắt nhìn một cái không thấy giới hạn.

"Thật sự rất yếu."

Lâm Phàm lẩm bẩm.

Từ đằng xa.

Đâu còn bóng dáng của Yêu chủ, đã sớm bị quyền kình của Lâm Phàm đánh cho hồn bay phách tán, đến cả tro cặn cũng không thấy, đối với Yêu chủ mà nói gặp phải cường giả không thể dùng lẽ thường để hình dung như Lâm Phàm này chỉ có thể tính là nó xui xẻo.

"Yêu chủ cứ như vậy mà chết rồi?"

Thần Uy hầu có chút không thể tin được cảnh tượng trước mắt này.

Nhưng sau khi Yêu chủ tiêu tán, những khí tức vẩn đục trong đất trời dần dần tiêu tán, đó là tình huống do yêu quái hoành hành thế gian tạo thành, nhưng hiện giờ vì Yêu chủ đã chết, tất cả phải tan thành mây khói.

"Trưởng thôn Lâm, ngài cứu vớt thế gian này rồi." Lão cư sĩ Vân Tường nói.

Nếu không nhờ trưởng thôn Lâm giải quyết Yêu chủ, với thực lực của bọn họ căn bản không phải đối thủ của Yêu chủ, kết quả cuối cùng rất đơn giản, chính là tất cả mọi người đều phải chết trong tay Yêu chủ.

Mà thế gian này sẽ hoàn toàn do Yêu chủ làm chủ.

"Tôi chỉ hoàn thành việc bản thân phải làm mà thôi."

Lâm Phàm đứng nơi đó, nhắm mắt lại, giang hai tay, giống như đang ôm lấy thế gian này, anh có thể cảm nhận được ý chí thiên nhiên đang hoan hô, giống như đang chào đón một cuộc sống mới vậy.

Đám người lão cư sĩ Vân Tường thao thao bất tuyệt nói, cảm xúc rất hưng phấn. Yêu chủ chết rồi, thế gian khôi phục hòa bình, những con yêu quái còn lại đã không đáng nhắc tới nữa.

Lâm Phàm lúc này giống như tiến vào bên trong thế giới tĩnh lặng.

Bên tai không có bất cứ âm thanh nào.

Rất im lặng.

Bình thản.

Lâm Phàm quay đầu lại nhìn về phía trấn Thanh Dương, trải qua sự phát triển trăm năm, trấn Thanh Dương đã trở thành tín ngưỡng trong lòng rất nhiều người của trấn Thanh Dương, bất cứ điều gì cũng không thể thay thế được.

Tiếp theo đó, anh đi về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận