Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 805: Đã mở đường giết chóc thì mãi cũng không ngừng lại được (3)

Đã mở đường giết chóc thì mãi cũng không ngừng lại được (3)

"Rốt cuộc đây là ma công nào? Dựa vào kiến thức của chúng ta thì bất kể là võ công gì cũng đều có thể nhìn ra được, nhưng mà tình huống trước mắt này lại có vài chỗ mơ hồ không rõ."

Chuyện mà đám quan cung phụng muốn làm chính là kiểm tra thương tích, phân tích rõ ngọn nguồn rốt cuộc là do loại võ học nào gây ra.

Nhưng mà hiện tại...

Bọn họ lại không dò ra được rốt cuộc đối phương đã triển khai loại võ học nào.

Tuy những cao thủ theo bảo vệ đại hoàng tử không phải là vô địch thế gian, nhưng cũng là cường giả một phương. Ấy nhưng tình huống của bọn họ còn thê thảm hơn cả đại hoàng tử, toàn bộ đều bị hạ gục trong chớp mắt.

Chính là lúc gặp được đối phương thì bọn họ cũng đều đã chết rồi.

Có thể có được thủ pháp như thế này, trên thế gian không có nhiều quá mười người.

Nhưng mà, đám quan cung phụng đều biết mười người võ học cao cường đó, cho dù là che giấu thì bọn họ đều có thể nhìn ra được. Nhưng mà hiện tại... Vốn dĩ đây không phải là do những người đó gây ra, vậy rốt cuộc là ai đã làm.

Đây chính là vấn đề đang khiến bọn họ phiền não.

Quan cung phụng họ Trần nhìn thi thể của đại hoàng tử, rất lâu cũng chưa hoàn hồn, sau đó nói:

"Ngày tới đi ra ngoài một chuyến, chỉ có thể mời một vị cao nhân ma đạo tới giúp đỡ một chút."

Nhưng quan cung phụng khác đều gật đầu đồng ý.

Mấy ngày sau.

Quan phụng mệnh họ Trần dắt theo một vị chuyên gia ma đạo tới vương triều. Vị chuyên gia ma đạo này là cường giả ma đạo mạnh nhất của vương triều Đại Uyên, người có ma công thâm hậu, còn có năng lực xuất quỷ nhập thần chấn động.

Trong mấy trăm năm này, người này được người khác tung hô là Ma Đạo tông sư.

Vị Ma Đạo tông sư này nhìn kỹ thi thể của đại hoàng tử, trong lòng cả kinh lại bật thốt lên.

"Làm sao có thể..."

Đám quan cung phụng họ Trần đó bị âm thanh cả kinh của Ma Đạo tông sư dọa sợ.

"Nhìn ra được chút gì không?"

Ma Đạo tông sư đặt ngón tay lên thi thể của đại hoàng tử, một luồng ma công thuần túy tràn vào trong cơ thể. Nhưng trong nháy mắt, dường như là gặp phải trở ngại nào đó, luồng thiên ma công cuồn cuộn đó trực tiếp bị ép ra ngoài cơ thể.

"Nếu như ta đoán không nhầm thì người giết chết đại hoàng tử là kẻ tu luyện Cửu U Thần Điển."

Vừa nghe được lời này.

Đám người của quan cung phụng họ Trần lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

"Cái ông nói là Cửu U Thần Điển đã thất truyền sao?"

Ma Đạo tông sư gật đầu đáp: "Không sai, thật không ngờ qua đi mấy ngàn năm rồi, Cửu U Thần Điển lại tái xuất. Loại tuyệt học này vô cùng đáng sợ, người tu luyện công pháp loại này cực kỳ hung tàn, tâm tính còn tà ác hơn cả ma quỷ."

Nhìn sắc mặt của người chết cũng đã biết rốt cuộc Cửu U Thần Điển tạo cho bọn họ áp lực lớn đến cỡ nào rồi.

Quan cung phụng họ Trần nói: "Gay go rồi."

Những quan cung phụng khác cũng gật đầu, quả thật có chút phiền phức. Mặc dù nói chưa từng nhìn thấy rốt cuộc Cửu U Thần Điển khủng bố tới mức nào, nhưng theo truyền thuyết kể lại vẫn còn lưu truyền cho tới nay, đủ để chứng minh được sức khủng bố như thế nào.

Ma Đạo tông sư hỏi: "Những năm gần đây, có chú ý thử có chỗ nào xuất hiện nhiều người chết không?"

Đám người quan cung phụng họ Trần nhìn ông ta với ánh mắt khó hiểu.

Ma Đạo tông sư giải thích: "Dựa theo lời đồn, Cửu U Thần Điển cực kỳ khó tu luyện. Muốn tu luyện thành công cần phải hút tinh khí thần của người khác để tụ lại luyện hóa cùng với bản thân. Mà người mất đi tinh khí thần thì chỉ có thể chết, nếu như chỗ nào có nhiều người chết thì người tu luyện Cửu U Thần Điển rất có thể ở nơi đó."

Nghe như vậy, đám người quan cung phụng họ Trần lắc đầu.

Hoàn toàn không nghe nói có chỗ nào xuất hiện người chết ở diện rộng.

Ở sân viện.

Lâm Phàm đang trồng trọt bỗng ngừng lại một chút, tò mò nhìn quanh bốn phía.

"Kỳ lạ, rõ ràng Trinh Nhạc đang nhìn mình, sao lại không xuất hiện nói chuyện với mình nhỉ?"

Vừa rồi, anh cảm nhận được Trinh Nhạc xuất hiện từ phía xa.

Nhưng chỉ trong chớp mắt.

Đối với người khác mà nói thì khẳng định là không phát hiện được, nhưng mà Lâm Phàm lại rất nhạy bén, có thể phát hiện được bất kì sự quan sát nào hướng về phía mình.

Suy nghĩ một lúc.

"Có thể... Muội ấy có chuyện bận." Lâm Phàm lẩm bẩm.

Đã lâu lắm rồi không có gặp mặt.

Cũng không biết là lý do gì.

Nhưng Lâm Phàm nghĩ nhất định là Trinh Nhạc đang bận bịu việc riêng, đợi sau khi hết bận thì nhất định sẽ xuất hiện thôi.

Nhưng mà...

Anh cảm nhận được, hơi thở của Trinh Nhạc có chút bất thường.

“Không thể như vậy.”

Lâm Phàm lẩm bẩm, đặt dụng cụ trên tay xuống, suy nghĩ xem có nên tự đi tìm Trinh Nhạc không, xem xem rốt cuộc nàng đã gặp phải chuyện gì, sao lại thành như vậy.

Nếu như gặp phải chuyện gì phiền phức thì có thể tìm anh.

Chắc chắn sẽ giúp đối phương giải quyết.

Suy nghĩ một lúc.

Vẫn là quyết định đi tìm Trinh Nhạc, hỏi xem có chuyện gì không.

Để đồ trong tay xuống rồi đi về phía cửa, lần đầu tiên có suy nghĩ rời khỏi thâm cung đại viện, ở đây trong một thời gian dài nên anh cũng đã quen rồi, có dù tiếp tục ở nữa cũng không cảm thấy nhàm chán.

Đi ra cổng chính, xung quanh không một bóng người, đường đi sâu dài rất yên tĩnh, có cảm giác rất tĩnh mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận