Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 609: Các người nhìn tôi làm gì, tôi chỉ là cô gái nhỏ bình thường (2)

Người trước mắt này không giống như những gì cô ta nghĩ.

Mộ Thanh nở nụ cười không hề che giấu, chính là phơi bày nụ cười trước mặt Dao Cơ, giống như đang nói với cô ta rằng đúng là tôi đang cười nhạo cô, chẳng qua là rốt cuộc nụ cười này có ý gì.

Cô ta chỉ có thể tự đoán.

Dao Cơ tức giận đến nghiến răng, cơ bản cũng không cần nói cô ta cũng biết Mộ Thanh đang cười cái gì.

Dưới bàn.

Cô ta đá Mộ Thanh, khẽ liếc mắt một cái, ý tứ rất rõ ràng, tựa hồ đang nói rằng đại khái đã đến lúc nên nghiêm túc nói chuyện của chúng ta đi.

“Tôi muốn nói với anh một chuyện.”

Mộ Thanh lặng im suy nghĩ chốc lát, vẫn quyết định tuân theo sự sắp xếp của tổ chức, nếu không đối với cô mà nói, kết quả của việc phản bội tổ chức chính là gặp phải truy sát không ngừng.

"Ừ."

Lâm Phàm gật đầu chờ mong, không biết Mộ Thanh định nói gì với anh.

Ví dụ như…

Chồng ơi, em biết anh là chồng em, trước đó là em trêu anh cho vui thôi, bây giờ chúng ta hãy ở bên nhau.

Ừ, chính là mong chờ những lời này.

Chẳng qua là đối với Lâm Phàm mà nói.

Anh luôn nghĩ tới việc Mộ Thanh sẽ cho anh ăn những món ăn kỳ lạ.

"Chồng, đây là ngẩu pín hổ."

"Chồng, đây là ngẩu pín lừa."

“Anh phải ăn nhiều hơn nữa. Chỉ có như vậy anh mới có một cơ thể khỏe mạnh và không cảm thấy mệt mỏi.”

Nghĩ đến những điều này.

Lúc nào Lâm Phàm cũng nở nụ cười hạnh phúc.

Vợ đối xử anh thật sự quá tốt.

"Tôi phải đi xa một thời gian. Em họ của tôi ở lại đây, không có ai chăm sóc, vì vậy tôi muốn để cô ấy ở cùng anh một thời gian ngắn." Mộ Thanh nói.

"Hả?"

"Em phải đi xa à?"

Lâm Phàm kinh ngạc nhìn Mộ Thanh, trên mặt toát ra vẻ không nỡ, về chuyện Dao Cơ muốn ở lại đây, anh không quan tâm chút nào.

"Đúng vậy."

Mộ Thanh đáp, cô là phụ nữ, nhìn qua là có thể nhận ra ánh mắt đối phương nhìn về phía cô tràn đầy một loại tình ý, như thể vẻ mặt giữa vợ chồng với nhau.

"Anh ấy thật sự có ý với mình?"

“Vẫn luôn coi mình là vợ của anh ấy?”

Trong lòng Mộ Thanh có chút luống cuống.

Đối với cô mà nói, quá trình quen biết Lâm Phàm rất kỳ diệu, cô cũng chưa chủ động dụ đối phương, mà Lâm Phàm lên sân khấu chính là một người rất giỏi chiếm lợi thế.

Gọi là vợ... vợ.

Mộ Thanh rất bị động, hoàn toàn không chủ động tất cả mọi việc, hầu hết thời gian đều là tiến về phía trước theo ý nghĩ của Lâm Phàm.

Cô cảm thấy đây là một chuyện rất đáng sợ.

Nghĩ kĩ một chút.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy rất có thể Lâm Phàm là cao thủ tình trường, dùng sự chủ động phá vỡ mọi sự thay đổi. Đối với Mộ Thanh mà nói, tình huống hình như thật sự là vậy.

Lâm Phàm nói: "Có thể không đi được không."

Ông Trương nói: "Đúng vậy, ở chỗ này tốt biết bao, tôi cực kì thích nơi này, nếu như cô rời đi, cậu ấy sẽ rất khó chịu."

Ai dám nói ông Trương của chúng ta người không hiểu tình cảm.

Ông liếc mắt đã nhận ra, nếu như Mộ Thanh thật sự rời đi, Lâm Phàm nhất định sẽ rất đau khổ. Là người bạn tốt nhất, ông đương nhiên không muốn thấy Lâm Phàm như vậy.

Mộ Thanh không biết làm sao.

Thật ra thì tôi cũng không muốn đi.

Nhưng...

Dao Cơ nói: “Ở nhà có một số việc cần chị họ về giải quyết, đợi khi giải quyết xong mọi chuyện là có thể quay lại.”

Cô ta lẩm bẩm trong lòng.

Rời đi thì tốt.

Cô có cảm giác tự tin rằng chờ sau khi Mộ Thanh trở lại, có thể cam đoan trong mắt Lâm Phàm đã không còn Mộ Thanh, chỉ có Dao Cơ cô.

Có một câu rất hay.

Trong mắt đều là tôi, còn cô... là ai vậy.

Mộ Thanh nói: "Giải quyết xong tôi sẽ trở lại ngay."

Thật ra thì Mộ Thanh luôn cảm thấy tình huống này có chút không đúng lắm, tại sao phải nói giải quyết xong chắc chắn sẽ trở lại, mối quan hệ giữa chúng ta là như thế nào?

Làm như thể có phần mập mờ.

Lâm Phàm tỏ ra rất lưu luyến, nhưng anh biết Mộ Thanh có việc cần làm, cho dù không nỡ cũng không thể ngăn cản, dù sao anh rất quan tâm đến người khác.

"Được rồi."

Không còn cách nào.

Chỉ có thể như vậy.

Sau đó, Mộ Thanh nói: "Cô ấy tạm thời ở chỗ hai người có tiện không?"

Lâm Phàm nói: “Chắc chắn là không tiện cho anh, bởi vì anh không thể ngủ với người phụ nữ khác ngoài em. Hơn nữa bọn anh chỉ có hai chiếc giường, vì vậy nghĩ lại thì cô ấy có thể ngủ chung giường với ông Trương.”

"Tôi sẵn sàng chia sẻ giường của tôi." Ông Trương nghiêm túc nói.

Mộ Thanh nghe chỉ muốn cười.

Biểu cảm trên mặt Dao Cơ dần dần cứng lại.

Nghe coi.

Đây vẫn là tiếng người sao?

Nhìn về phía ông Trương khá là lôi thôi bên cạnh, nếu quả thật phải ngủ chung với lão già bại hoại này, cô ta thà chết còn hơn.

Mộ Thanh nói: "Em họ, thật ra không tệ, em tạm ở chung với ông Trương xem sao?"

Nếu không phải tình huống tại đây không cho phép thì cô cũng muốn cười thật to.

Nhìn vẻ mặt sa sầm của Dao Cơ, cô cảm thấy cơn tức vừa rồi đã tiêu tan.

Dao Cơ nói: "Ở như vậy hơi bất tiện, còn có chỗ nào khác không?"

Suy nghĩ của cô ta rất đơn giản.

Tốt nhất chính là một mình ở chung với Lâm Phàm, lúc đêm khuya vắng người, củi khô bốc cháy, xảy ra một vài chuyện vui sướng, từ đó hoàn toàn nắm chắc Lâm Phàm trong tay.

"Để tôi suy nghĩ một chút, Thanh Sơn hẳn là còn chỗ." Lâm Phàm nói.

Ông Trương nói: "Ở đó chắc chắn còn chỗ mà, giường ngủ rất nhiều, cho dù ở bao lâu cũng không sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận