Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 583: Trở về! (2)

Sau đó, chỉ thấy chủ nhân quỷ dị đẩy hai tay, mặt trời hắc ám từ trên trời giáng xuống và ép tới.

"Mạnh thật."

Lâm Phàm chăm chú quan sát, anh có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong quả cầu ánh sáng đó, anh hít một hơi thật sâu và sẵn sàng chiến đấu.

Trực tiếp đấm một tới một cú.

Ầm ầm!

Tiếng nổ dữ dội vang vọng khắp đất trời.

Ánh sáng của vụ nổ che khuất cả bầu trời, chói mắt vô cùng.

Lâm Phàm thừa thắng xông lên, lập tức xuất hiện trước mặt chủ nhân quỷ dị. Anh giơ chân lên và rút đi một cách quyết liệt. Đối mặt với công kích dữ dội như vậy, chủ nhân quỷ dị cũng không hề hoảng sợ, mà lập tức giao chiến với Lâm Phàm.

Khi mỗi cú đấm, mỗi cú đá va vào nhau đều gây ra những tiếng nổ dữ dội.

Những người xem livestream im lặng. Họ đang rất căng thẳng như thể đang chờ đợi một kết quả nào đó, không ai biết kết quả sẽ ra sao, nhưng Lâm Phàm đã cho họ hy vọng rồi, chỉ cần hy vọng có thể đến, chờ đợi cũng chỉ là một quá trình.

Trận chiến lúc này đã bước vào thời khắc gây cấn.

Ngoài chủ nhân quỷ dị ra, những kẻ khác đều khó có thể hiểu được kẻ nó đang phải đối mặt có sức mạnh đáng sợ đến nhường nào.

"Chết tiệt!"

Chủ nhân quỷ dị dần nhận ra bản thân sắp không thể chống đỡ, thực lực của nó lúc này đã là mạnh nhất, nhưng đối phương rốt cuộc là ai, rõ ràng chỉ là loài người, tại sao lại trở nên lợi hại như vậy.

Ầm ầm!

Trong khoảnh khắc nóng giận ngắn ngủi của nó, Lâm Phàm đã nặng tay đấm thẳng vào mặt chủ nhân quỷ dị khiến mặt nó biến dạng.

"Hay, đánh đẹp lắm." Tên đầu trọc hô to.

Tốc độ chiến đấu của họ vừa rồi thật sự quá nhanh, hoàn toàn không thể thấy những gì đã xảy ra.

Nhưng khi thấy chủ nhân quỷ dị bị đánh gục xuống đất. Cậu ta vui mừng hoan hô.

Nhân loại vẫn còn hy vọng.

"Thực lực của mày rất mạnh, nhưng khi trận chiến tiếp tục kéo dài, điểm yếu của mày sẽ xuất hiện. Thứ không thể chiến đấu lâu dài như mày chắc chắn không phải đối thủ của tao."

"Trận chiến này phân sống - chết, cũng như thắng - bại. Tao sẽ không nương tay đâu.". Lâm Phàm trầm giọng nói, sau đó nhảy lên cao cùng ngọn lửa Liệt Diễm bùng cháy trên tay và cho nổ về phía của chủ nhân quỷ dị.

Rất lâu...

Rất rất lâu…

Sau một tiếng nổ ầm ầm ngút trời, trời đất trở lại yên bình.

Những đám mây đen bao phủ trên bầu trời cũng dần tan biến.

Một tia nắng mặt trời chiếu xuống.

Lâm Phàm đứng đó, tận hưởng ánh mặt nắng trời ấm áp.

Tên đầu trọc cầm điện thoại, chĩa máy ảnh về phía Lâm Phàm.

Những người xem livestream thở phào, họ đã đè nén vô cùng.

"Rốt cuộc kết quả thế nào"

Vào lúc này, Lâm Phàm giơ cánh tay lên, trước ánh mắt của người dân cả nước, anh nắm chặt nắm đấm, hét lên một tiếng không quá lớn nhưng ai cũng có thể nghe thấy:

"Thắng rồi!"

Chỉ với vỏn vẹn hai từ, nhưng lại có sức ảnh hưởng vượt qua cả chân trời.

Ngay khi anh nói xong hai từ này, khắp các thành phố truyền đến những tiếng hoan hô mãnh liệt.

Có người còn ôm nhau mà khóc.

Có người dùng hai tay ôm đầu, đập phá lung tung đồ đạc trong nhà.

Trong lòng không có chút giận dữ nào.

Thực sự quá xúc động.

Boss thở phào nhẹ nhõm, gã lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, sau đó đập hai tay xuống bàn và cười ha hả, mặc kệ xung quanh có người hay không, bây giờ gã thật sự rất cần trút hết ra ngoài.

Hiện trường.

"Tại sao sau khi trận chiến kết thúc lại có cảm giác trống vắng?"

Lâm Phàm ngước nhìn bầu trời, cảm giác chiến đấu sung sướng khi nãy bỗng nhiên biến mất.

Có lẽ đàn ông chính là như vậy.

Màn dạo đầu luôn rất thú vị, nhưng thường chỉ sau một cơn rùng mình ngắn ngủi, mọi thứ lại trở nên buồn tẻ, vô vị.

Xem ra thật là như vậy?

"Có phải sắp tỉnh mộng rồi không?"

Anh nghĩ tới nhiệm vụ khi anh mới đến, chắc là như vậy.

[Nhiệm vụ: Duy trì huyết mạch, loài người bất diệt, đến khi ý chí thiên địa thức tỉnh.]

Cái chết của chủ nhân quỷ dị đại diện cho sự tuyệt chủng hoàn toàn của quỷ dị.

Thế giới an toàn.

Trận chiến lần này, Lâm Phàm đã hoàn toàn phong thần, trận chiến phong thần thường chỉ là hình thức, nhưng tình huống hiện tại của anh không phải là hình thức, mà là trận chiến phong thần cứu vớt cả loài người.

"Haizz!"

"Sao vẫn chưa tỉnh chứ, mình muốn về nhà."

Anh muốn gặp ông Trương và Tiểu Bảo.

Không...

Có lẽ là muốn gặp vợ.

Hmm.

Đây cũng là chuyện mà bất kỳ người đàn ông nào cũng nghĩ đến.

Ngay vào lúc này, Lâm Phàm đứng đó không nhúc nhích, tên đầu trọc lo lắng chạy tới.

"Đội trưởng, anh không sao chứ?"

Trong mắt cậu ta, đâu đâu cũng là người của Lâm Phàm.

"Không sao."

Lâm Phàm lắc đầu, nhìn về phía chân trời xa xăm. Anh nhớ lại trận chiến khi nãy, rất thoải mái, cảm giác lúc đó khó có thể diễn tả thành lời, cảm giác cực kỳ sảng khoái.

"Về thôi."

Trận chiến cứ thế mà kết thúc.

Tai họa quỷ dị đến đây cũng chấm dứt.

Với Lâm Phàm, đây là chuyện không thể tránh khỏi, quỷ dị nhất định sẽ bị tiêu diệt, nhưng anh không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, khiến anh có phần không kịp phản ứng.

Ngày hôm sau.

Internet nổ tung.

Tất cả mọi người đều đang ca tụng sự tích chói lọi của Lâm Phàm. Anh là công thần cứu vớt cả loài người, nên tất nhiên sẽ được người người ghi khắc mãi trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận