Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 258: Tại sao bắt nạt bạn thân nhất của tao? (2)

Hai bệnh nhân tâm thần nương tựa vào nhau, cùng đi qua mưa gió, tình thân giữa hai người đã sâu như biển, nặng như núi, không thể dao động.

“Tôi sẽ báo thù cho ông. Tôi sẽ không để cho bất kì kẻ nào khi dễ ông.” Lâm Phàm nắm chặt tay thành quả đấm. Sau khi nhìn thấy ông Trương bị như vậy, người chưa bao giờ tức giận thực sự như anh lại có loại cảm giác chưa từng xuất hiện dấy lên trong lòng.

Anh đứng dậy, nhìn Chương Lang Ma đứng ở chỗ kia, rồi thấp đầu đi tới bên cạnh đối phương. Lâm Phàm ngẩng đầu, vừa giận dữ, vừa quật cường nói:

"Tại sao mày hại bạn tao?"

Đứng trước mặt Chương Lang Ma, Lâm Phàm lùn đi rất nhiều.

Chương Lang Ma cũng không chú ý tới Lâm Phàm. Anh chỉ là con kiến hôi mà thôi. Chẳng qua là nghe được tiếng động, từ từ xoay người, nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Lâm Phàm.

Giống như là đang hỏi:

“Con kiến hôi, mày đang nói gì?”

"Lâm Phàm, rời khỏi nơi này đi." Độc Nhãn Nam biết Lâm Phàm có thực lực, không giống người thường. Nhưng bây giờ đối mặt là Chương Lang Ma, dù là bọn họ cũng khó trấn áp.

Anh ta không cho là Lâm Phàm có thể là đối thủ của Chương Lang Ma.

Đứng ở trước mặt tà vật là tự tìm cái chết.

Lâm Đạo Minh nhỏ giọng nói: "Anh biết thằng oắt này?"

Độc Nhãn Nam nói: "Thành viên tôi lôi kéo đến Bộ phận đặc biệt, có chút thực lực, nhưng lúc này anh ta không có khả năng đối phó được."

Tình huống bây giờ đây có chút phức tạp.

Bọn họ không dám hành động bừa bãi, để ngừa chọc đến Chương Lang Ma lại gây ra chuyện gì không thể cứu vãn.

Lâm Đạo Minh nhỏ giọng nói: "Bây giờ tôi chỉ còn một lá bùa màu vàng, quán chú lôi đình. Nếu như có thể đưa lá bùa này vào trong cơ thể đối phương, có khi có cơ hội."

"Đánh kiểu gì? Nó sẽ tự mình nuốt xuống sao?" Độc Nhãn Nam trả lời.

Sau đó ánh mắt tràn đầy vẻ lo âu nhìn về phía Lâm Phàm.

"Các vị, tôi nhất định phải cứu người này nếu không thì tôi khó mà giao phó. Lát nữa mọi người dẫn dụ nó một chút, tôi trực tiếp ra tay, lôi người đi. Phải làm khổ mọi người rồi.” Độc Nhãn Nam nói.

"Được, không thành vấn đề."

"Câu giờ không được lâu nhưng có thể chống đỡ được một hồi."

"Không phải là con riêng của anh đấy chứ, chiếu cố như thế."

Nào nào…

Cái người nói con riêng kia, anh đứng ra đây, coi tôi có đánh chết anh hay không?

Đối với Độc Nhãn Nam mà nói, nếu như anh ta có một thằng con trai bị bệnh tâm thần thì chắc chắn sẽ tự bạo tại chỗ. Là gen của anh ta không tốt? Hay là kĩ thuật của anh ta không được đây?

Lâm Phàm nhìn chằm chằm ánh mắt của Chương Lang Ma. Anh biết ánh mắt là cửa sổ tâm hồn của mỗi một sinh linh. Nếu như kẻ kỳ quái trước mắt đây có ý hối hận, anh sẽ hơi tha thứ một chút. Đồng thời, nếu như kẻ này xin lỗi ông Trương, anh cũng sẽ không tức giận giống như bây giờ.

"Trả lời tao, tại sao mày lại làm bạn thân nhất của tao bị thương?"

Kiên quyết hỏi.

Không có một chút do dự.

Anh không thấy hối cải từ trong ánh mắt đối phương.

"Lâm Phàm, tôi đau quá." Thanh âm ông Trương khóc sướt mướt truyền tới.

Nghe được tiếng khóc đó, tâm tình Lâm Phàm càng tức giận hơn. Hành động này không thể tha thứ, thật không thể tha thứ.

Nhưng vào lúc này.

"Này!"

Đại sư Vĩnh Tín ném đá về phía Chương Lang Ma, cố ý ném đá đập trúng đầu hấp dẫn sức chú ý của đối phương.

Trong nháy mắt, Độc Nhãn Nam xuất hiện bên người ở Lâm Phàm, nắm cánh tay của anh.

"Đi với tôi."

Với lực đạo của anh ta, kéo Lâm Phàm đi là chuyện rất bình thường.

Nhưng điều khiến anh ta không nghĩ tới là Lâm Phàm thế mà lại không hề nhúc nhích.

"Anh mau tránh ra."

Lâm Phàm huơ cánh tay, sức mạnh khiến cho Độc Nhãn Nam kinh hãi truyền tới, đánh bay Độc Nhãn Nam qua một bên, đụng vào trên vách tường.

Độc Nhãn Nam nhìn Lâm Phàm khiếp sợ, hai mắt trợn trừng.

"Gặp quỷ rồi."

Đại sư Vĩnh Tín đang thu hút sự chú ý của tà vật thấy Độc Nhãn Nam bị hất ra. Anh ta há hốc miệng. Hất ra dễ như trở bàn tay như thế thì không phải là người nào cũng có thể làm được.

"Bị hất ra rồi?" Lâm Đạo Minh hỏi.

Độc Nhãn Nam không nén giận được: "Không chú ý."

Chỉ giải thích đơn giản như vậy.

Có tin hay không là tùy.

Tiếng quát tháo khổ sở của ông Trương truyền tới tai Lâm Phàm, khiến cho Lâm Phàm đau thầm trong lòng. Cái anh không thể nhịn được nhất ấy là chính mắt nhìn thấy bạn mình bị thương ngay trước mắt mình.

"Tao hỏi mày tại sao lại làm bạn thân nhất của tao bị thương?" Lâm Phàm nắm chặt tay thành quả đấm, tức giận nói.

Vẻ mặt của anh không giống bình thường. Lúc thường trên mặt luôn giữ nụ cười, với mấy đứa bé mà nói anh không khác gì một vầng Thái dương sưởi ấm tất cả mọi người.

Mà bây giờ.

Lần đầu tiên Lâm Phàm để lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy.

Chương Lang Ma chậm rãi nâng tay lên, đặt lên trên đầu của Lâm Phàm, biểu tình ngu ngốc lần đầu tiên có thay đổi, hình như là đang mỉm cười.

Năm ngón tay nắm vào xương sọ của Lâm Phàm.

Chuyển động!

Ư...

Chương Lang Ma lại chuyển động cổ tay, rõ ràng chính là muốn bẻ gãy cổ của Lâm Phàm.

Nhưng cử động không được.

Mười ngón tay của Lâm Phàm nắm chặt, nói: "Ông Trương, nó không có nói cho tôi biết tại sao lại làm ông bị thương, cũng không có nói xin lỗi với ông. Tôi sẽ đánh nó báo thù cho ông. Ông nhìn cho kĩ đây."

"Tôi sẽ đánh kẻ đánh ông một cách hung tợn cho mà xem."

Vừa dứt lời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận