Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 544: Tử Thần sống lại

Kim Hòa Lị vô cùng kinh ngạc: “Thủ lĩnh, thật sự phải như vậy sao?”

Độc Nhãn Nam nói: “Một cách nói rất ngay thẳng. Cũng có thể cho nước Hải Vân một lời nhắn, tôi muốn hai bên đều có thể chấp nhận được. Nếu như họ không cách nào chấp nhận được, chúng ta sẽ nhường thêm một bước, thứ đã nung chảy, chúng ta có thể gửi về cho bọn họ.”

“Đương nhiên là phí vận chuyển phải do bọn họ tự mình trả.”

Kim Hòa Lị không ngờ rằng thủ lĩnh lại ác như vậy. Nếu thật sự nói như vậy, tuyệt đối sẽ không có người tin, nhưng không tin cũng không còn cách nào. Lời cũng nói rồi, tin không tin tùy ông, dù sao thì cũng không trả.

Sau khi cô ta rời khỏi văn phòng thì bắt tay vào làm việc này.

Lúc dân mạng nhìn thấy thông báo này, biểm cảm trở nên rất phức tạp.

‘Liên quan đến vũ khí của Hải Thần, chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi.’

Ý đại khái chính là giống như Độc Nhãn Nam đã nói, nung rồi, tưởng là rác thật.

Dân mạng đều nhịn không được cười ra tiếng.

Theo sự quấy rầy không ngừng nghỉ của Madona, càng ngày càng có nhiều người cảm thấy Tà Vật tấn công thành phố Duyên Hải lần này, dường như có chút vấn đề, giống như là chuyện do Hải Thần tự làm ra.

Bên phía Hạ Đô biết được câu trả lời của thành phố Duyên Hải, thì không quản nhiều đến chuyện của Madona nữa. Có việc gì thì tự giải quyết, Hạ Đô chúng tôi cũng không quản nổi tình huống bên phía thành phố Duyên Hải.

Madona muốn hộc máu.

Tên khốn kiếp đáng chết.

Ông ta không nghĩ tới Long Quốc lại không nể mặt mũi như vậy. Cho dù không nể mặt ông ta thì thôi, vậy mà lại không nể mặt Hải Thần. Các người rốt cuộc có để Hải Thần vào mắt không vậy?

Sa mạc Tahala.

Vị trí xa xôi, là một trong những nơi có hoàn cảnh tệ nhất trên thế giới.

Ban ngày nóng bức.

Ban đêm lạnh thấu xương.

Dù là ở nơi có hoàn cảnh tệ như vậy, nhưng vẫn có người sinh sống. Những người này đều là dân bản địa của sa mạc Tahala, mấy đời đều sống ở nơi đây, liên tục kéo dài cách sống của tổ tiên bọn họ.

Ngay cả tín ngưỡng cũng là như vậy.

Vào lúc này.

Sa mạc xuất hiện một cái hố sâu. Giống như là có người làm nổ bom dưới lòng đất sa mạc, trực tiếp phá ra.

Ầm ầm!

Một làn sương đen dày đặc tuôn ra từ trong hố, nháy mắt che lấp bầu trời, cả một bầu trời đều trở nên u ám.

“A a a…”

Dân bản địa tụ tập lại, bọn họ vừa tìm được một ít thức ăn trong sa mạc, chuẩn bị ăn trưa. Lúc nhìn thấy sương đen ở phía xa thì đều để hết việc trong tay lại, nằm rạp xuống đất, miệng thì nói một thứ ngôn ngữ cổ xưa nào đó.

Dịch ra là, vị thần vĩ đại cổ xưa nắm giữ sinh tử.

Một người dân bản địa lớn tuổi khom người, rì rào rì rầm nói một số lời với những tộc nhân xung quanh. Sau đó, nhận được sự đồng ý của tộc nhân, rồi cầm một ít thức ăn đi về phía có màn sương đen đang tỏa ra.

Người dân bản địa lớn tuổi dẫn đầu hơn một trăm tộc nhân, đi đến chỗ mà bọn họ cho rằng có thần tồn tại.

Không bao lâu sau.

Khi bọn họ đến nơi, và nhìn thấy Kim Tự Tháp trước mắt giống y như đúc vật tổ mà bọn họ được truyền thừa lại, thì kích động quỳ lạy xuống đất cầu khấn.

“Tử Thần vĩ đại!”

“Tử Thần vĩ đại!”

Cái hố sâu ban đầu đã sớm không còn, mà thay vào đó là một tòa Kim Tự Tháp cổ xưa. Đối với dân bản địa ở đây mà nói, đây chính là tín ngưỡng của bọn họ. Thần của bọn họ cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Đám dân bản địa này lộ ra vẻ tầm thường, và rất nhỏ bé khi ở trước Kim Tự Tháp. Bọn họ quỳ lạy phía dưới Kim Tự Tháp, cúng bái, cầu nguyện.

Nhất thời.

Tiếng kêu của ông ta tăng cao lên.

Tại đằng trước của Kim Tự Tháp, có một cái quan tài đá nổi lên, ầm vang một tiếng, hòm đá mở ra. Sương đen bao phủ bên trong, không nhìn thấy được kiểu dáng bên trong. Qua một lát, sương đen tan đi, có một vị thần đầu chó để hai tay bắt chéo trước ngực, đang nằm trong quan tài đá.

Thần đầu chó mở bừng mắt ra, ánh sáng đen tỏa ra. Ông ta trôi nổi dậy từ trong quan tài đá, cây quyền trượng bên người chính là biểu tượng của ông ta.

Quyền trượng Tử Thần.

Có một viên đá quý được khảm trên quyền trượng. Xung quang đá quý có oan hồn quấn quanh. Cẩn thận quan sát, cũng có thể nhìn thấy biểu cảm của những oan hồn này đau khổ biết bao nhiêu. Giống như là trước lúc chết đã phải chịu sự tra tấn vô cùng lớn.

Thần đầu chó nhìn xuống dân bản địa ở phía dưới, mở hai tay ra, có vô số sương đen cuồn cuộn từ sau lưng ra. Những người dân bản địa reo hò, Tử Thần đang đáp lại bọn họ.

Nhưng rất nhanh.

Bọn họ đã phát hiện ra một chuyện rất kinh khủng. Sương đen kéo đến mù mịt, quấn quanh cơ thể bọn họ.

“A!”

Có tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

Sương đen giống như là có trí tuệ, tuôn vào trong ngũ quan của bọn họ. Cơ thể bọn họ thay đổi khác thường. Trong phút chốc, đã trở thành một cái xác sống không có ý thức tự chủ.

Thần đầu chó giơ cao quyền trượng, niệm một loại thần chú nào đó.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Mặt đất trên sa mạc nứt ra. Có vô số cái xác đã chết trong sa mạc bị lôi kéo, toàn bộ đều trèo từ dưới lòng đất sa mạc lên, vong linh sống lại.

Thần đầu chó dẫn theo đội quân vô số vong linh, đánh về phía đất nước nằm ở vùng biên giới của sa mạc Tahala.

Buổi chiều!

Ba giờ.

Một thành phố nhỏ có hơn trăm nghìn người dân triệt để nhốn nháo lên.

“Đó là cái gì?”

“Không biết, có lẽ là muỗi tụ tập lại một chỗ.”

Rất nhiều người dân dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời tối đen như mực, nghĩ những thứ đó chỉ là những con muỗi tụ tập lại mà thôi. Họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng không ngờ rằng, đó là Tử Thần sắp đến thu lấy mạng sống của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận