Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 580: Sao mày lại có thể bất lịch sự như thế

Hàng chục nghìn tia sáng màu đen từ trong vòng xoáy chiếu xuống.

Rất nhanh.

Một bóng dáng chậm rãi từ trong vòng xoáy xuất hiện, từ từ rơi xuống. Giống như Satan, người cầm đầu bọn ma quỷ, nghe thấy tiếng gọi, đến với thế giới loài người, muốn mang theo tà ác, khiến tất cả mọi người chìm trong bóng tối, không nhìn thấy ánh sáng.

“Mong chờ đã lâu.”

Lâm Phàm nhìn bóng dáng trên bầu trời, anh có thể cảm nhận được, đó chính là nguồn gốc của tội ác, chủ nhân mà quỷ dị nói. Máu trong người đang sục sôi, trận đấu mong chờ cuối cùng cũng sắp xảy ra.

Quỷ dị nằm rạp xuống đất, chào đón sự xuất hiện của chủ nhân bọn chúng.

Quỷ dị đã từng đùa giỡn loài người trong lòng bàn tay, lúc đối diện với sự xuất hiện của chủ nhân, lại tỏ ra rất thấp kém, không dám láo xược.

Trong chốc lát.

Chủ nhân của quỷ dị đáp xuống, nhưng hai chân lơ lửng, luôn giữ khoảng cách nhất định với mặt đất. Quỷ dị xung quanh tránh ra để tạo thành một con đường.

Tên đầu trọc cầm điện thoại, ngắm ống kính về phía chủ nhân của quỷ dị.

“Trời đất ơi, nó là loài người.”

“Không đúng, nó không phải là loài người. Mọi người nhìn xem, bề ngoài nó trông rất giống con người, nhưng không có tình cảm của con người. Đôi mắt màu đen giống như là nguồn gốc của sự đen tối.

“Nó là kẻ gây ra tội ác đằng sau sao?”

“Quỷ dị đều do nó thả ra.”

Mọi người đang xem trực tiếp điên cuồng bình luận để bàn luận với nhau. Đối với bọn họ mà nói, bọn họ rất muốn biết, tất cả chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Chủ nhân của quỷ dị từ từ tiến gần Lâm Phàm.

Lâm Phàm nói: “Mày chính là chủ nhân mà bọn chúng nói sao? Cảm nhận được khí tức của mày. Mày quả thực rất mạnh, nhưng theo cảm nhận của tao, thì sức mạnh của mày chỉ ghê gớm với bọn quỷ dị mà thôi. Còn đối mặt với tao, mày không phải là đối thủ. Tao sẵn lòng cho mày cơ hội chuẩn bị, sau đó thì đấu với tao một trận thật hay.”

Hơi tiếc một chút.

Lâm Phàm có chút thất vọng.

Anh luôn cho rằng chủ nhân của quỷ dị rất mạnh, ít nhất thì khí tức lúc vừa đến quả thực rất mạnh.

Nhưng bây giờ khi nhìn thấy người thật, anh cảm thấy khí tức này vẫn còn kém.

“...” Chủ nhân của quỷ dị mở miệng, đôi môi đen của nó mấp máy, giống như đang nói gì đó.

Trong đầu Lâm Phàm đặt một dấu chấm hỏi: “Mày nói gì, tao nghe không hiểu, mày có thể nói một chút ngôn ngữ mà tao có thể nghe hiểu không, nếu không chúng ta cứ thế này thì rất khó để giao tiếp với nhau.”

“Rù rù...”

Lại là những lời nghe không hiểu.

Lâm Phàm cau mày suy nghĩ, sau đó nói: “Mày nói mày rất mạnh, tao đã hơi xem thường mày? Không có chuyện đó, từ trước tới nay tao chưa từng xem thường bất cứ ai. Chỉ là cảm thấy mày nên chuẩn bị cho kỹ càng, tránh sau này lại hối hận.”

“Rù rù rù...”

“Mặc dù nghe không hiểu nhưng tao biết mày cũng đã chờ đợi rất lâu. Nếu đã như vậy, chúng ta bắt đầu thôi.”

Lâm Phàm không biết nó đang nói cái gì, nhưng đoán đại khái cũng có thể hiểu được ý của đối phương. Tuy anh không đi học, nhưng có lòng học hỏi.

Trước đây có một người chung phòng bệnh từng nói với anh.

Tôi là một chuyên gia về ngôn ngữ.

Nghe không hiểu người khác nói gì cũng chẳng sao, quan trọng là phải nhìn tâm trạng người đó. Chỉ cần bạn trả lời, thì chứng tỏ bạn đã nói đúng một nửa. Một nửa còn lại rốt cuộc nói đúng hay sai, đã chẳng còn quan trọng.

Boss nhìn thấy kẻ gây ra tội ác đứng phía sau bọn quỷ dị, vẻ mặt gã rất nghiêm túc.

“Nhất định phải thắng đấy.”

Nắm chặt hai tay, gửi gắm hết hi vọng lên người Lâm Phàm. Và đến bây giờ ở mức độ này, thì không phải một mình gã mà tất cả loài người đều đang gửi gắm hy vọng lên người Lâm Phàm.

Lúc này.

Chủ nhân của quỷ dị ra tay, cơ thể dường như có thể đưa đi đưa lại trong hư không. Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, nhếch miệng cười, nụ cười giống như là đang giễu cợt.

Cũng có thể là đang nói...

Mày đang gần kề cái chết.

Chủ nhân của quỷ dị giáng một đòn về phía Lâm Phàm, tia sáng màu đen tách ra. Nhìn thì có vẻ đây là một đòn bình thường không có gì kì lạ, nhưng lại chứa đựng một sức mạnh kinh hoàng.

Đó là sức mạnh cao nhất đại biểu cho chủ nhân của quỷ dị.

Ầm!

Khoảnh khắc va chạm.

m thanh nặng nề vang lên.

Chủ nhân của quỷ dị lộ ra nụ cười.

Đó là nụ cười của sự tự tin.

Nó không hề cho rằng loài người có thể ngăn cản được đòn này.

Nhưng...

“Tao đã nói rồi, sức lực của mày vẫn còn kém, tất nhiên là đối với tao mà thôi. Đối với người khác mày vẫn rất mạnh.”

Anh không tránh.

Bởi vì không cần thiết.

Vẻ mặt chủ nhân của quỷ dị lộ ra vẻ kinh hãi, nhanh chóng cách xa Lâm Phàm.

Lâm Phàm giơ tay, nhẹ nhàng phủi quần áo, động tác như thế này có tính sỉ nhục. Nhưng tuyệt đối không phải do anh cố ý làm vậy, mà là do trong phim có tình tiết như thế này.

Nhân vật phụ giáng một đòn vào nhân vật chính.

Nhân vật chính tỏ ra khinh thường, vỗ vào chỗ ngực bị nhân vật phụ đánh, sau đó a lên một tiếng rồi đá bay nhân vật phụ.

Chủ nhân của quỷ dị nghiêm túc.

Nó đã sớm biết loài người trước mặt rất mạnh, quỷ dị tiêu diệt loài người không phải là chuyện khó, tất cả đều dựa theo ý kiến của nó để tiến hành.

Nhưng dần dần.

Phát hiện tình hình có chút không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận