Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1000: Kết thúc (2)

Kết thúc (2)

Nhưng từ sau khi chuyện lần đó thất bại, nàng ta đã mất lòng tin với bản thân.

Nội tâm giày vò đau đớn.

Vào một đêm trăng tròn, Tiểu Tiểu đã lén lút đến phòng Lâm Phàm, kéo Lâm Phàm đi dạo vườn hoa, nghĩ rằng tại tình cảnh này sẽ dễ dàng hòa nhập tình cảm, cơ hội thành công rất lớn, nàng ta vô cùng mong chờ đối với chuyện sau đó.

Khi Tiểu Tiểu dẫn Lâm Phàm đến một cây cầu gỗ nhỏ, nàng ta cúi đầu, đi từ từ đến trước mặt Lâm Phàm, mặt đối mặt, chân thành nói ra tình cảm của nàng ta đối với Lâm Phàm, mong có thể trở thành vợ Lâm Phàm.

Nàng ta thật sự là đã lấy đủ can đảm mới dám hẹn Lâm Phàm ra.

Nhưng kết quả…

“Tiểu Tiểu, huynh đã có vợ rồi.” Câu trả lời của Lâm Phàm khiến cho Tiểu Tiểu ngây ra, giống như là không ngờ Lâm ca ca mà nàng ta yêu nhất sẽ trả lời như vậy.

Suy nghĩ của Tiểu Tiểu rất đơn giản, là mình đã làm gì không tốt sao, lại khiến cho Lâm ca ca nói ra câu nói dối mà ngay cả đứa ngốc cũng không tin như vậy.

Đêm đó, khóe mắt Tiểu Tiểu ngấn lệ, gượng cười vui vẻ.

“Muội nói giỡn đấy, muốn dọa huynh thôi.”

Mà Lâm Phàm thì lại xoa đầu Tiểu Tiểu, nói một cách rất nghiêm túc, thật sự huynh đã có vợ, huynh rất yêu vợ. Nếu như để cô ấy biết huynh ở bên ngoài lén lút ở cùng cô gái khác, cô ấy sẽ rất tức giận.

Trong phòng.

Hàn Tiểu Tiểu chải đầu cho chị gái, thoáng kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ, muội phát hiện một sợi tóc bạc trên đầu tỷ, muội nhổ ra cho tỷ.”

Bàn tay nhỏ vừa động.

Nàng ta đã đặt sợi tóc bạc đến trước mặt chị gái.

“Xem này, thật sự là tóc bạc.”

Hàn Yên cười: “Tỷ tỷ cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, có tóc bạc không phải là chuyện rất bình thường sao.”

“Đúng vậy.” Hàn Tiểu Tiểu quan sát khuôn mặt chị gái, đã có một ít nếp nhăn, nhưng vẫn rất đẹp. Điều này có liên quan đến quyển thuật dưỡng sinh do Từ đại phu đưa cho các nàng. Nghe Từ đại phu nói, nếu như siêng năng luyện tập, thật sự có thể đảm bảo nhan sắc không già đi, cho dù đến khi chết, cũng có thể duy trì vẻ ngoài.

Hàn Yên luyện tập không tính là chịu khó.

Nhưng Hàn Tiểu Tiểu mỗi ngày đều sẽ luyện tập, bởi vì nàng ta không muốn già. Chỉ là năm tháng trôi qua quá nhanh, cho dù có thuật dưỡng sinh, cũng không thể nào duy trì được dáng vẻ thanh xuân sáng lạn như lúc trẻ tuổi được.

Lại trôi qua vài năm.

Lâm Phàm phát hiện Hàn Tiểu Tiểu ngồi một mình bên cạnh ao, trông có vẻ rầu rĩ không vui.

“Tiểu Tiểu, muội sao vậy?”

Hàn Tiểu Tiểu nhìn thấy Lâm Phàm đến, ngưỡng mộ nói: “Lâm ca ca, huynh thấy muội vẫn luôn trẻ như vậy, nhưng mà muội đều đã già rồi, trên mặt muội đã có thêm một nếp nhăn. Hu hu… muội rất buồn.”

Lâm Phàm nói: “Già cả là chuyện bình thường, sao lại đau lòng chứ.”

“Không, muội rất đau lòng.” Hàn Tiểu Tiểu không muốn vẻ ngoài của mình có bất kỳ sự thay đổi nào, nhưng mà đây là chuyện nàng ta không cách nào ngăn cản. Cho dù mỗi ngày đều luyện tập dưỡng sinh, cũng không thể làm đến trình độ không thay đổi.

Ban đêm.

Lâm Phàm nghĩ đến tình trạng của Tiểu Tiểu lúc ban ngày. Tiểu Tiểu bởi vì bản thân trở nên già đi mà cảm thấy buồn, còn cảm thấy ngưỡng mộ anh vẫn luôn duy trì nét trẻ tuổi. Anh cảm thấy nên làm cho Tiểu Tiểu vui lên.

Cẩn thận suy nghĩ.

Nên làm thể nào để Tiểu Tiểu vui lên đây.

Rất nhanh.

Anh đã nghĩ ra.

Đó chính là cùng Tiểu Tiểu trở nên già đi, để cho nàng ta không cảm nhận được sự thay đổi, chính là cách tốt nhất.

Lâm Phàm rất quen thuộc với thân thể chính mình. Anh vận động sức mạnh trong cơ thể, ngưng tụ lại một chỗ, đồng thời tăng nhanh tốc độ lưu chuyển của máu. Trên mặt dần dần xuất hiện khí chất tang thương, sau đó lại thêm một nếp nhăn.

Soi gương.

Rất hài lòng.

Ngày hôm sau.

Tiểu Tiểu nhìn thấy khuôn mặt Lâm Phàm, kinh ngạc nói: “Lâm ca ca, mặt của huynh.”

Lâm Phàm cười nói: “Tiểu Tiểu, huynh sẽ cùng muội già đi, có được không?”

Nghe thấy lời tỏ tình thâm tình như vậy, Tiểu Tiểu ngay lập tức chảy nước mắt đầy mặt, khóc nháo trốn vào lòng Lâm Phàm, bàn tay nhỏ nhắn đấm nhẹ vào lồng ngực Lâm ca ca của nàng ta: “Huynh thật xấu, Tiểu Tiểu đều bị huynh làm cho xấu hổ rồi, ưm…”

Giọng nói nũng nịu, mềm mại.

Lâm Phàm bị làm cho mờ mịt, không hiểu vì sao Tiểu Tiểu lại như vậy.

Hai mươi năm sau.

Có rất nhiều tỳ nữ và nô bộc của phủ Lâm đã đi mất, có người kết hôn sinh con, muốn quay về thành sống cuộc sống của người bình thường. Vì vậy, số lượng đã giảm đi một phần ba, những người ở lại đều là người có tình cảm sâu nặng với phủ Lâm.

Mà hôm nay.

Trong phòng.

Lâm Phàm nhìn hai vị Thiên Địa thánh, có thể cảm giác được sinh cơ của họ đã đi đến điểm cuối, hơi thở trong cơ thể rất yếu. Cho dù là người có thực lực cao thâm, cũng không tránh khỏi chuyện sống chết.

“Lâm trang chủ, đại hạn của chúng ta đã tới, hy vọng sau khi chết có thể chôn ở nơi này.” Địa thánh chầm chậm nói. Ông ta đã già nua như cây cỏ héo tàn, máu thịt toàn thân đã khô cạn.

“Ta tuy sẽ chết, nhưng xin Lâm trang chủ có thể truyền kiếm đạo của ta lại, hy vọng có thể tìm được một đệ tử tốt.” Thiên thánh cầm thanh kiếm gỗ bên cạnh lên: “Kiếm đạo của ta đều truyền thừa trong này.”

Thiên thánh không truyền quyền đạo lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận