Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1105: Người bị bệnh tâm thần khủng khiếp như vậy (3)

Người bị bệnh tâm thần khủng khiếp như vậy (3)

Lúc này.

Diệp quân từ hư không bước đến, quần áo quý giá màu vàng phòng thân, tóc dài xõa trên vai, trên vầng trán ngưng tụ một loại khí chất ngạo nghễ, ánh mắt tập trung vào Lâm Phàm đang ngồi khoanh chân trên tảng đá, lạnh nhạt nói:

"Ngươi là kẻ nào?"

Lâm Phàm dò hỏi: "Anh là Thiếu cung chủ Diệp quân của Thiên Hỏa cung sao?"

"Hừ, đúng vậy, nếu biết ta, sao còn dám giương oai ở nơi đầy?" Diệp quân nhíu mày, hạ mắt nhìn Lâm Phàm, có chút khó hiểu, Tần Dạ tìm anh ta so tài, sao lại có một kẻ không biết sống chết như này xuất hiện ở đây.

"Đúng là được rồi, ta sợ ta giết sai." Lâm Phàm đứng dậy, nhìn thẳng vào Diệp quân và nói: "Anh ra tay trước đi, tôi sợ anh chết không cam lòng, dùng một chiêu mạnh nhất của anh đánh tôi, nếu không tôi sẽ dùng một chiêu để giết chết anh."

"Cuộc chiến lần này, không phải để học hỏi, mà là báo thù cho bạn bè, không phân thắng thua, chỉ phân sống chết."

"Mời!"

Diệp quân bị mấy lời này của Lâm Phàm làm cho sợ đến ngây người, biểu cảm có chút ngơ ngác, sau đó cười to nói: "Ha ha ha, buồn cười quá, thật sự là cực kỳ buồn cười, thế mà ngươi lại nói muốn giết ta, chỗ này của ngươi không phải là có vấn đề đấy chứ."

Anh ta chỉ vào đầu, ý bảo đầu của Lâm Phàm có vấn đề.

Giống như là nghe được chuyện cười lớn nhất cả thế giới.

Lâm Phàm không nói gì mà chỉ nhìn Diệp quân, nét mặt rất nghiêm túc, không có vui cười, anh ta không phải là một người thích lấy đi tính mạng của người khác, nhưng Vương Khải đối xử với anh ta không tệ, ân tình này phải trả lại.

"Được, nếu muốn chết, ta giúp ngươi hoàn thành."

Diệp quân gào lên một tiếng, thân thể hóa thành một luồng sáng màu vàng xuyên qua trời đất, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, vỗ một chưởng vào ngực Lâm Phàm, lòng bàn tay hạ xuống, ánh sáng vàng lóe ra, xung quanh chấn động, luồng sáng vàng che kín tầm mắt, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng khó có thể chống lại được nó.

Chỉ là rất nhanh.

Diệp quân phát hiện mọi chuyện có gì đó không đúng.

Ngay sau đó, bên tai anh ta truyền đến một giọng nói:

"Một chiêu chấm dứt."

"Quá yếu."

Chỉ trong chốc lát.

Lâm Phàm bắt lấy cổ tay của Diệp quân, đấm một nắm đấm vào trong ngực anh ta, mạnh mẽ dùng sức, đập anh ta xuống dưới đất.

Ầm ầm!

Sức mạnh khủng bố bùng nổ.

Phạm vi trăm dặm xung quanh đất rung núi chuyển, mặt đất xuất hiện vết nứt, luồng khí màu trắng đột nhiên tuôn ra từ dưới nền đất, xuyên qua vết nứt mà bay thẳng về phía chân trời, tất cả ánh sáng đều tan thành mây khói, chỉ có ánh sáng trắng này che kín đất trời.

Cũng không bao lâu sau.

Lâm Phàm chậm rãi đứng dậy, xoay người rời đi, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn đối phương lấy một lần.

Mà lúc này, Diệp quân ngoại trừ phần đầu hoàn hảo không sứt mẻ gì thì cơ thể đã hoàn toàn vặn vẹo, thậm chí là nứt toác, máu tươi bắn tung tóe xung quanh, chậm rãi loang ra. Trên phần đầu hoàn hảo không tổn hao kia, hai mắt trợn tròn, đến chết cũng không thể hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Quần áo mặc trên người anh ta là giáp bảo vệ, vô cùng mạnh mẽ, nhưng cho dù có giáp bảo vệ phòng thân, vẫn khó mà ngăn được một cú đấm chết chóc của Lâm Phàm.

Một lúc sau.

Một trận gió thổi đến, cát vàng cuồn cuộn khắp trời, nhưng nơi này đã không còn một Diệp quân kiêu ngạo ngang ngược nữa, chỉ còn một đống bùn lầy xuất hiện ở nơi đây.

Một đứa con trời của thế hệ trẻ, cuối cùng lại bị một bệnh nhân tâm thần đánh chết.

Ngày hẹn giao chiến cũng đã tới.

Đại sư huynh Tần Dạ đến như đã hẹn, giống như tiên giáng trần đang bay xuống bình nguyên hoang cổ vậy, dáng người phong độ, phong thái phi thường, bất kì ai nhìn thấy hắn ta, đều bị mê hoặc bởi cái phong cách này.

“Kỳ lạ, sao lại bị phá hủy thành thế này?”

Hắn ta cau mày, không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, cũng không nghĩ gì nhiều, bình nguyên hoang cổ này khắp nơi đều có nguy hiểm rình rập, có quỷ mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Một lúc lâu sau.

Một đám khán giả náo nhiệt đi tới, trận chiến gay cấn như vậy sao có thể không có khán giả, với cả những người tới đây đều là người nổi tiếng, đều muốn xem hai vị thanh niên xuất sắc này ai mới thật sự là người chiến thắng.

Đại sư huynh Tần Dạ của Kiền Nguyên Tông.

Diệp Quân cậu chủ của Thiên Hoả cung.

Đều được công nhận là đứa con cưng của ông trời, sức mạnh tàn bạo, rất có thiên phú, thành tích sẽ không có giới hạn trong tương lai, thế hệ thanh niên đánh nhau là chuyện rất bình thường, hỗ trợ nhau học tập, hỗ trợ tiến bộ, mới có thể tiến xa trên con đường tu luyện.

“Này! bình nguyên hoang cổ này sao giống như đã xảy ra một trận chiến ác liệt rồi vậy.”

“Không phải do chúng tôi tới muộn đó chứ.”

“Chắc chắn là không thể.”

Bọn họ đều không tin.

Tuy là nơi này bị phá hủy thành bộ dạng như vậy, nhưng cũng có thể là đã xảy ra chuyện gì đó cách đây không lâu, đáng lẽ sẽ không kết thúc trận chiến nhanh như vậy.

Chỉ là… rất nhanh.

Bọn họ nhìn thấy Tần Dạ đứng ở bên đó không hề động đậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái hố sâu trước mặt, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ vậy, một lúc lâu rồi vẫn chưa hoàn hồn trở lại.

“Tần Dạ tới rồi, Diệp Quân kia chạy đi đâu rồi?”

“Ai biết, chắc là ở xung quanh đây thôi.”

“Đi, chúng ta qua đó xem tình hình.”

“Cũng được, cùng đứa con trời cưng của Kiền Nguyên Cung giao lưu một chút, coi như là tạo mối quan hệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận