Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1131: Phá vỡ bầu trời này (2)

Phá vỡ bầu trời này (2)

Bỗng nhiên.

Hơi thở xung quanh trở nên bạo động.

Thánh Đế tung một chưởng về phía Lâm Phàm, một chưởng này mạnh gấp mấy lần chưởng của Tiên. Lúc chưởng đó sắp rơi trúng Lâm Phàm, người ở đây đã giơ tay lên đỡ, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

"Tôi không muốn đánh nhau với ông, ông khiến tôi chả thấy hứng thú chút nào."

"Anh ta nói ông rất mạnh, rất lợi hại."

"Nhưng sau khi nhìn thấy ông, tôi mới biết là anh ta nói dối, ông không có lợi hại như anh ta đã nói."

Lâm Phàm đã rất nể mặt đối phương rồi.

Cảm giác thất bại như này có mấy ai hiểu được.

Tiên khoác lác nói rằng Thánh Đế lợi hại như vậy, nhưng mà sau khi nhìn thấy người này, Lâm Phàm thật sự rất thất vọng, cũng có thể là nhận thức của một cường giả sẽ khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên.

Bạn thấy mạnh, nhưng chưa chắc người khác đã thấy mạnh.

"Mày muốn chết!"

Thánh Đế tức giận nói, không khí biến đổi, một nguồn sức mạnh đáng sợ ngưng tụ lại xung quanh.

Uy lực khủng khiếp này đã khiến Tiên quỳ ở đó cảm thấy khiếp sợ, anh ta biết rõ Lâm Phàm không sống nổi, mà bản thân anh ta cũng không sống nổi.

Tất cả những thứ này đều là do Lâm Phàm tự tìm lấy.

Lâm Phàm siết chặt tay, chẳng màng tới mấy thứ hoa hòe hoa sói kia, chỉ tung một quyền đánh vào ngực của Thánh Đế. Huỵch một tiếng, cơ thể của người kia lập tức bay ngược ra phía sau, đụng thẳng vào bên trong cung điện.

"Thật là phiền."

Lâm Phàm không để ý tới Thánh Đế nữa, chỉ men theo hơi thở mà tìm tới chỗ của Cáp Lân.

Anh vừa đi vào trong đã bị ngăn lại.

"Đứng lại."

Hai người canh gác ở địa lao lập tức ngăn Lâm Phàm lại.

Lâm Phàm không quan tâm tới họ, chỉ muốn tiến vào trong. Hai người canh gác tức giận, vung chiếc rìu to trong tay về phía Lâm Phàm.

Keng keng!

Ánh lửa nhỏ do ma sát tóe ra.

Rìu lớn bị vỡ nát.

Hai người canh gác ngơ ngác tại chỗ, giống như gặp phải chuyện gì đó rất quái đản vậy.

Đường hầm rất dài, vừa tối lại vừa ẩm ướt, không biết từ đâu thổi tới một luồng gió ở bên trong vọt ra, men theo đó là tiếng rên rỉ tựa ma quỷ dưới địa ngục.

Đi mãi cho tới cuối đường.

Loạt soạt.

Tiếng xích sắt truyền tới.

Kèm theo đó là tiếng kêu oán vang lên.

Lâm Phàm lúc này mới bắt đầu thay đổi sắc mặt, không còn thảnh thơi, cũng không còn vẻ phấn khởi vì sắp tìm được Cáp Lân như ban nãy nữa.

Phía trước là đường cùng, ở đó có một vật chứa hình vuông to lớn trên đất, ở giữa bày biện một cái lọ giống như bình hoa, đồng thời xích sắt cũng được kéo dài cố định ở bốn góc trên đất, phía trên xích sắt có tía sấm chớp màu trắng đang chuyển động, dường như là đang hành hạ ai đó.

Không... Không phải là đang hành hạ ai, mà là Cáp Lân.

Đầu của Cáp Lân lộ ra bên ngoài vật chứa.

Tóc dài rối tung.

Hai mắt của ông ta bị móc, tay chân bị chặt đứt, cứ thế mà bị giam giữ ở chỗ này.

Người bình thường nếu gặp tình huống như này đã chết từ lâu rồi.

Nhưng Cáp Lân còn sống.

"Ha ha..."

Lỗ tai của Cáp Lân rất thính, dường như nghe được động tĩnh lại không khỏi cười lớn.

"Quân khốn kiếp, có gan thì tới đi, đừng hòng lấy được thứ ông muốn trên người của tôi, có gan thì giết tôi đi."

Cáp Lân tức giận gào lên.

Cho dù tình trạng hiện tại đã rất thê thảm.

Nhưng ông ta vẫn không hề sợ hãi.

Sau khi trở thành Đại Đế, ông ta đã lập tức vượt qua thời không đen tối vô tận mà tới chỗ này. Vốn tưởng rằng có thể lấy được hào quang, lại không ngờ chuyện chờ đợi mình tiếp theo thật vô cùng đáng sợ.

Bí tịch học được ở Kiền Nguyên Tông không đủ để đỡ được sức triển khai của ông ta ở đây.

Nhưng mà có Quyền Kinh nên ông ta chưa từng bị lạc hậu. Cáp Lân dựa vào uy danh hiển hách của Quyền Kinh mà tu vi đã đột phá từ lâu, nhưng vẫn không ngờ lại bị Thánh Đế biết được.

Cuối cùng là rơi vào kết cục như thế này.

Mà vì Thánh Đế muốn biết được phương pháp tu luyện Quyền Kinh, cho nên không giết ông ta. Cáp Lân không nói, dù có chết thì cũng sẽ không nói, vì thế mới chịu bao nhiêu dày vò khổ sở cho tới bây giờ.

Lâm Phàm từ từ đi tới trước mặt Cáp Lân, ngồi xổm trước mặt của người này. Hai tay anh vén mái tóc dài rũ rượi của Cáp Lân lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của ông ta.

"Cáp Lân, bác tới rồi." Lâm Phàm nhẹ giọng nói.

Cáp Lân vừa định nhổ nước bọt vào mặt đối phương, nhưng vừa nghe được giọng nói này, cả người của ông ta đều đông cứng lại. Cứ như không gian xung quanh đều ngừng lại, cỗ cảm xúc trong lòng dâng trào lên mạnh mẽ.

"Bạch Bạch..."

Ông ta không dám tin, cứ luôn cho rằng mình đang nằm mơ, có thể là do bị dày vò quá lâu nên đâm ra ảo giác rồi.

“Ừ." Lâm Phàm đáp.

Không gian yên ắng một chốc.

"Hic." Cáp Lân kích động khóc òa lên, máu từ trong hốc mắt chảy xuống: "Bạch Bạch, đã hơn một trăm năm, thật sự hơn một trăm năm rồi..."

Cáp Lân thật sự rất xúc động, cảm giác rất muốn khóc.

Những lúc nằm mơ, ông ta đều mong bác có thể tới cứu mình.

Nhưng mà ông ta cũng biết rõ, làm sao lại có thể được. Bác sẽ không biết ông ta đang ở đây chịu hình.

"Đừng vội, bác dẫn con về."

Lâm Phàm nhìn một vòng, sau đó đi tới nhẹ nhàng dùng sức, thoắt chốc đã phá nát được xích sắt có mệnh danh là không gì có thể phá được này. Tiếp đến, anh đánh vỡ vật chứa, nhìn thấy được cơ thể của Cáp Lân mới khẽ vuốt nhẹ đầu người kia, nhẹ giọng nói:

"Bác báo thù cho con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận