Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 671: Lâm Phàm: Tôi chỉ cười không nói lời nào

Lâm Phàm: Tôi chỉ cười không nói lời nào

Ông cùng đi với hậu sinh, đi tới trước mặt vị quân binh kia.

"Đại nhân, không biết là có chuyện gì?"

Vị quân binh kia nói, "Trưởng thôn của trấn các người đâu?"

Thợ rèn họ Vương nói, "Trưởng thôn ở nơi đất ruộng, đã kêu người đi gọi tới rồi."

Vị quân binh kia chỉ phía xe tù, nói, "Ngươi biết tên này là ai không?"

"Biết, hắn ta chính là Hoàng Chính từ trấn Thanh Dương ra, không biết hắn ta đã phạm phải tội gì?"

"Hừ, kẻ này dĩ hạ phạm thượng, Hoàng đế hạ lệnh chu di cửu tộc, đặc biệt áp giải đến đây, lập tức chấp hành."

Vừa dứt lời.

Đám dân chúng kinh hãi, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Trong khu vực đất ruộng.

"Thanh Liên lại giục mình lập gia đình, mình là người đã có vợ rồi."

Lâm Phàm thuần thục trồng giống, trải qua cuộc sống cố gắng mấy năm nay, kỹ thuật trồng trọt của anh đã rất quen thuộc, đã xem như người lành nghề, đủ để so ngang với người nông dân kinh nghiệm phong phú rồi.

Rất nhanh, có người dân thường gọi anh.

Đây là chuyện lớn, ai cũng đều luống cuống, phải chu di cửu tộc đấy, sẽ chu di đến rất nhiều người, ai gặp phải loại chuyện này cũng không thể làm chủ được, thật sự chỉ có thể gọi trưởng thôn ra mặt mà thôi.

Đừng thấy Lâm Phàm tuổi còn trẻ như vậy, nhưng trong lòng người dân trấn Thanh Dương thì đó chính là người đáng để dựa vào nhất, còn đáng tin cậy hơn so với trưởng bối nhà mình.

Cửa trấn.

Vị quân binh áp giải Hoàng Chính tên là Đổng Vũ, thực lực cao thâm, nếu không cũng sẽ không thể áp giải Hoàng Chính an toàn đến nơi này, bằng không chỉ với đám yêu quái gặp phải trên đường thì e là đã sớm bị diệt toàn quân rồi.

"Trưởng thôn đến rồi."

Có người dân hô to.

Đổng Vũ nhìn thấy Lâm Phàm đi tới, vẻ mặt vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước, vẫn chưa để ý Lâm Phàm thân là trưởng thôn vì sao còn trẻ như vậy. Hắn tới là vì nhiệm vụ.

"Ngươi chính là trưởng thôn của trấn này?" Đổng Vũ hỏi.

Lâm Phàm mỉm cười nói, "Đúng vậy."

Đổng Vũ trợn ánh mắt chứa sự tàn bạo sát phạt, bất cứ ai khi đối diện với ánh mắt của hắn cũng không thể chịu được, nhưng hiện tại... Đối với Đổng Vũ mà nói, trong tim hắn đang run lên, nụ cười tươi này có chút không thích hợp, khiến người khác không lạnh mà run, cảm giác cụ thể nói không thành lời được.

Chỉ là...

Hắn kiên trì, thân là quân binh của triều đình, sao có thể bị dọa sợ trước ánh mắt bậc này được.

Haiz!

Bỏ đi.

Đổng Vũ di chuyển ánh mắt, không đối mắt với Lâm Phàm.

"Được, nếu đã là trưởng thôn, thì nói với ngươi vậy. Hoàng Chính phạm trọng tội, tội không thể tha thứ, Hoàng đế hạ chỉ chu di cửu tộc, nguyên quán của tên này ở trấn Thanh Dương, phụ tộc bốn, mẫu tộc ba, tộc thê hai, người liên quan thực thi ngay lập tức, giao người ra đây đi, nếu có hành vi bao che, người liên quan đều bị chém."

Lời này vừa nói ra.

Đám dân chúng xung quanh chấn động.

Tình huống hiện tại rất nguy hiểm, không phải yêu quái phá hoại, mà là triều đình hạ chỉ chu di cửu tộc, nói thật ra, chức vị trưởng thôn này xem như một vị quan của triều đình, trưởng thôn già cha của trưởng thôn Lâm cũng là người có công danh, sợ là sẽ không kháng chỉ.

Người bị Hoàng Chính chu di có không ít.

"Anh vô duyên vô cớ muốn giết người làm gì?" Lâm Phàm hỏi.

Đối phương nói ra rất nhiều điểm, ý nghĩa có chút phức tạp, anh nghe không hiểu lắm, nhưng ý tứ đại khái vẫn có thể hiểu được.

Đổng Vũ tức giận nói, "Ngươi muốn kháng chỉ phải không?"

Lâm Phàm xuyên qua người Đổng Vũ đi tới trước xe tù, đẩy xe tù ra, "Trấn Thanh Dương là nơi rất hòa bình, tôi thân là trưởng thôn của nơi này vần bảo vệ bọn họ, anh không thể tùy ý tổn thương người khác ở nơi của tôi, nếu không tôi sẽ tức giận thật đấy."

Hoàng Chính kinh ngạc chết lặng nhìn Lâm Phàm.

Đây là kháng chỉ đấy.

Hắn đã rời khỏi trấn Thanh Dương mấy chục năm rồi, không muốn có liên quan gì với người đồng hương nơi này chính vì sợ bị chu di, hiện giờ dân chúng lầm than, yêu quái hoành hành ngang ngược, hắn thân là người đi từ trấn Thanh Dương ra, dâng trào chính nghĩa, chỉ là trong triều đình luôn bất hòa với người khác, trong hai mươi năm này tưởng là sống được yên ổn, ngoại trừ có người bảo vệ hắn ra, chính là phải đặc biệt cẩn thận khắp nơi.

Nhưng có đôi khi cho dù có cẩn thận hơn nữa thì cũng vô dụng.

Một lần sảy chân để hận muôn đời.

Hoàng đế muốn anh chết, anh không thể không chết.

"Làm càn, dám cướp ngục."

Đổng Vũ giận dữ, cầm trường đao trong tay bổ tới hướng Lâm Phàm, hắn không biết vị trưởng thôn Lâm trước mặt này có phải cao thủ hay không, nhưng trong lòng đã có ý nghĩ, đợi tới khi va chạm liền sử dụng tới sống đao đánh lui đối phương.

Lâm Phàm không nhúc nhích, đối mặt với trường đao bổ tới, không hề hốt hoảng, tiếp theo đó giơ tay lên, đầu ngón tay điểm hướng mặt đao, nhìn như chỉ điểm một cái nhẹ nhàng, chính là đối với Đổng Vũ mà nói cũng phải thay đổi sắc mặt, một luồng sức mạnh khủng bố không thể chống lại truyền đến.

Ầm!

Đổng Vũ không ngừng lùi về sau, mặt đất xuất hiện một dấu chân rất sâu, tiếp theo đó ngẩng đầu kinh hãi nhìn Lâm Phàm, hiển nhiên không nghĩ tới trấn Thanh Dương có người có thực lực như vậy.

Thực lực giữa hắn và đối phương hoàn toàn không có cách nào so sánh được, thuộc hai loại thái cực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận