Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1313: Bại rồi, thật sự thất bại rồi, mau chạy đi

Bại rồi, thật sự thất bại rồi, mau chạy đi

Ngay cả lãnh chúa Abyss cũng không dám hỗn xược trước đối phương.

Càng không cần phải nói đến ông ta.

Chỉ có thể làm mọi việc một cách trung thực, làm người một cách trung thực nhất.

“Ừm, được rồi, tôi tin ông sẽ làm được.” Lâm Phàm mỉm cười, sau đó biến mất ở trước mặt giáo hoàng, đến rồi đi không dấu vết, bước đi thần bí rất nhanh nhẹn.

Giáo hoàng lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tiễn được đối phương đi rồi.

Sau đó, chỉ thấy giáo hoàng trở nên nghiêm túc suy nghĩ về mọi việc, xem ra sau này cần phải truyền bá Thánh Quang, nếu không, một khi hắc hóa, nhất định sẽ bị đối phương đánh chết.

Sự việc của ngày hôm nay không bao giờ được để cho người khác biết.

Nhưng ông ta rất tò mò.

Lâm Phàm hẳn là chưa từng nghe nói qua, có một cường giả như vậy, có thể có thực lực như thế, tuyệt đối không thể không có tiếng tăm gì ở đại lục.

Thôi đi.

Tốt nhất đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa.

Ở làng.

Lâm Phàm không cảm thấy tiếc vì không thể tìm thấy thần Hắc Ám, như thường lệ, anh chuẩn bị những bữa ăn đơn giản để đón Khả Lam trở về, tìm được những thứ tốt nhất, nếu không tìm được cũng không vội vàng.

Đúng như ý tưởng ban đầu của anh, chỉ cần có đủ kiên nhẫn, thì có thể đợi cô bé xuất hiện.

"Bố, con đã trở lại."

Nghe thấy giọng nói của Khả Lam từ xa, Lâm Phàm mỉm cười, trong lòng rất ấm áp, hóa ra cảm giác được gọi là bố thật thoải mái.

Dù không phải con gái ruột nhưng anh đã dành hết tình cảm của mình cho cô.

“Mau ăn đi!” Lâm Phàm nói.

"Vâng."

Bữa tối kết thúc.

Lâm Phàm cùng Khả Lam làm bài tập, mong rằng sau này Khả Lam có thể trở thành một người có ích, có thể sống bằng những kiến thức đã học, thay vì trở thành kẻ vô dụng dưới đôi cánh của mình.

Gió về đêm rất yên tĩnh.

"Đừng nằm sấp làm bài tập, ngồi thẳng dậy, nếu không sẽ không tốt cho mắt."

"Con hiểu rồi."

Như thường lệ, khi Khả Lam làm xong bài tập, Lâm Phàm sẽ kiểm tra bài tập của cô bé, mặc dù không biết cụ thể đã viết gì nhưng anh vẫn có thể tìm ra lỗi chính tả trong bài tập.

Trong khi Lâm Phàm đang kiểm tra bài tập, Khả Lam luôn hiểu chuyện biết bố mình mỗi ngày đều làm việc rất vất vả, vì vậy cô bé đã bê một chậu nước ngâm chân bước vào.

"Bố, con rửa chân cho bố, thoải mái lắm."

"Ừm, ngoan thật."

Lâm Phàm hưởng thụ sự chăm sóc này, anh chưa bao giờ hối hận vì đã nhận nuôi Khả Lam, một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, anh không biết bố mẹ ruột của cô bé đã nghĩ gì, lại để đứa trẻ này lưu lạc ở bên ngoài, nếu như gặp phải người xấu thì phải làm sao?

Ngâm chân bằng nước ấm rất dễ chịu, Khả Lam rửa rất cẩn thận.

Dân làng ghen tị với Lâm Phàm, một số dân làng hối hận vì tại sao ngay lúc đầu họ không cắn răng mà nhận nuôi Khả Lam, đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, biết rằng hoàn cảnh trong nhà không hề dễ dàng gì, để không lãng phí số tiền khó khăn mà Lâm Phàm vất vả kiếm được, cô bé học hành rất nghiêm túc, nếu những đứa trẻ khác trong làng có thể hiểu chuyện chỉ bằng một nửa Khả Lam thôi, bọn họ sẽ rất hài lòng.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Một năm nữa lại trôi qua.

Đây là năm thứ ba Khả Lam đến làng, trong môi trường như vậy Khả Lam đẫ hình thành tính cách rất tốt, mọi người trong làng đều rất quý mến cô bé, Lâm Phàm cảm thấy rất vui khi thấy Khả Lam đã trưởng thành.

Nghĩ rằng con gái mình giờ đã lớn một chút.

Với sự giúp đỡ của dân làng, một ngôi nhà nhỏ được xây dựng bên cạnh tiệm rèn để làm phòng riêng của Khả Lam, cách bài trí rất đẹp, tạo thành hai khoảng trống so với nơi Lâm Phàm ở.

Tình hình năm nào cũng vậy.

Lâm Phàm sẽ chế tạo một thứ gì đó cho Khả Lam, sử dụng những vật liệu tốt nhất mà anh có thể tìm thấy và cất giữ nó cùng với tiền vàng, đợi sau này sẽ tặng nó cho Khả Lam.

Ngày này!

Trên đồng ruộng.

Cũng như những người dân trong làng, Lâm Phàm rất chăm chỉ làm ruộng, nơi đây từng là một vùng đất hoang, với sự khai phá của Lâm Phàm, những người dân giàu nghị lực cũng đến vùng đất hoang này, trải qua thời gian nỗ lực cố gắng, hiệu quả cũng rất rõ rệt.

"Khả Lam nhà anh thông minh thật đấy, đứa nhỏ nhà tôi về kể là cô giáo trong làng nói sắp không còn bài tập gì giao cho con bé làm nữa rồi." Một bác gái vác cuốc nói.

Lâm Phàm cười và nói: "Đều do con bé nỗ lực cố gắng."

"Đúng vậy, anh cũng đã rất vất vả để kiếm tiền, nếu con bé không chăm chỉ thì làm sao xứng với công sức mà anh đã bỏ ra chứ."

"Con bé không phải làm để xứng đáng với công sức của tôi, mà là để xứng đáng với chính mình."

Bác gái nhìn Lâm Phàm, không hiểu sao lại cảm thấy mình không thể giao tiếp được với người này, cứ như bị đối phương cự tuyệt, cảm thấy rất khó chịu.

Một người khác tiếp tục chủ đề.

"Vài năm nữa, Khả Lam nên đi học bên ngoài, bây giờ thế đạo này cần đến những học viện thực sự đó để học các kỹ năng."

"Ừm, khi nào cô bé có thể tự lo cho mình, hãy để nó đi."

"Vương Đô cách chúng ta rất xa, anh phải đưa con bé đến đó, nhưng dọc đường rất nguy hiểm, có cần đến gần thành phố thuê một đoàn mạo hiểm hộ tống đi?"

"Không sao, tôi có thể đưa con bé đến đó được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận