Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1137: Một câu nói khiến cho già trẻ đánh nhau

Một câu nói khiến cho già trẻ đánh nhau

Sau đó dùng hai tay đỡ đầu Tiểu Hoàng,cụng đầu với nó.

“Tiểu Hoàng, tao không thể ở cạnh mày nữa rồi, tao phải trở về, ở đó có người ta rất khó để dứt bỏ được, mày phải sống thật tốt.”

Lâm Phàm nhẹ nhàng nói.

Trong lời nói nghe ra có phần không lỡ.

Tiểu Hoàng không kêu gào, mà lẳng lặng nhìn chủ nhân, trong mắt của Tiểu Hoàng toát lên sự sợ hãi, hoảng loạn, giống như biết được chủ nhân muốn rời bỏ mình.

“Ử ử!”

Tiểu Hoàng cúi đầu kêu.

Lâm Phàm lật đến trang cuối cùng của cuốn sách...

“Cáp Lân, giúp ta chăm sóc Tiểu Hoàng, nó là người bạn rất quan trọng của ta, hy vọng nó sẽ luôn vui vẻ.”

Cáp Lân muốn nói gì đó.

Nhưng lại thấy bác ngẩng đầu nhìn trời.

(Nhiệm vụ: hoàn thành!)

(Ghi chú: Lưu lại truyền thuyết về anh, trở thành ác mộng trong lòng những sinh vật này...)

(Phần thưởng: Ý chí khống chế của giới.)

(Lần tiếp theo: ngày một tháng mười một!)

(Trở về!)

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cơ thể của Lâm Phàm dần dần biến mất.

Con ngươi của Tiểu Hoàng càng mở lớn, nhào tới vị trí Lâm Phàm biến mất, nhưng lại nhào vào trong không khí.

“Gâu gâu!”

“Gâu gâu!”

Tiểu Hoàng gấp đến xoay vòng, giống như nghĩ ra gì đó, lập tức chạy đến nơi chủ nhân ở, đến trước cửa phòng, cố dùng lực để mở cửa.

Tìm hình bóng của chủ nhân.

Chờ đợi chủ nhân giống như ngày thường ngồi trên bàn đọc sách, trước trên bàn trống rỗng.

Nó lại nhanh chóng chạy về chỗ cũ, hy vọng chủ nhân sẽ xuất hiện ở đó.

Thế nhưng vẫn không có như cũ.

Thời gian dần trôi đi.

Toàn bộ người trong tông môn đều nhìn chó Tiểu Hoàng chạy tới chạy lui, giống như không biết mệt, đứng trước của tông môn sủa gâu gâu.

Không biết đã trải qua bao lâu.

Tiểu Hoàng đã mệt, ử ử nằm nhoài ở chỗ Lâm Phàm biến mất, dựng thẳng lỗ tai, ánh mắt ảm đạm chờ đợi.

Cáp Lân biết Tiểu Hoàng đã ở bên cạnh bác rất lâu.

Tình cảm sâu sắc.

Anh ta biết Tiểu Hoàng rất đau khổ.

Cáp Lân không thể để bác thất vọng, anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Hoàng, vuốt đầu nó:

“Tiểu Hoàng, bác vẫn ở đây, chỉ là ở một nơi khác, tao biết mày có thể nghe hiểu lời tao nói, nếu như mày muốn gặp lại chủ nhân của mình, vậy thì hãy tu luyện với tao.”

“Sau này nhất định sẽ gặp lại.”

Khuôn mặt đang ủ rũ của Tiểu Hoàng sau khi nghe được lời Cáp Lân nói.

Nó ngẩng đầu lên.

Đôi mắt ảm đạm dần dần sáng lên.

Gâu gâu...

Trở về.

Lâm Phàm mở mắt, trở về khung cảnh quen thuộc.

Đồng hồ trên tường cũng mới trôi qua được một giây.

Lâm Phàm xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Ông Trương có quy luật hô hấp nhất định, trên môi nở nụ cười, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Lâm Phàm nhấc người ngồi bên cạnh giường, không động đậy mà quan sát Ông Trương.

Cho dù là bất kỳ ai mở mắt ở khoảnh khắc đó, nhìn thấy người ngồi bên giường đang nhìn mình, tuyệt đối sẽ bị dọa cho giật mình nhảy lên.

Rất khủng khiếp.

Giống như người có bệnh.

Gà mái đang ngủ ngon thì chợt mở mắt, đập vào mắt đầu tiên chính là nhìn thấy Lâm Phàm đang nhìn Ông Trương, trong lòng ngạc nhiên, thật là một khung cảnh nguy hiểm, hơn nữa tên đó còn đang mỉm cười.

Một cỗ cảm xúc không rét mà run đột nhiên xông lên tận não.

Rõ ràng trong phòng đang bật điều hòa, nhưng vậy rất lạnh như trước.

Tà Vật Công Kê không thể ngủ tiếp, chỉ có thể giả vờ nhắm mắt, tôi không nhìn thấy, cái gì tôi cũng không nhìn thấy, đừng chạm vào tôi, tôi sợ.

Đối với nó mà nói, cuộc sống của nội gián rất đáng sợ.

Nó không biết tương lai sẽ ra sao.

Như nằm trên tảng băng mỏng, cần phải dè dặt cẩn thận.

Huống hồ gì, đồng loại đều đã bị đối phương nuôi nhốt trong trại nuôi heo ở vùng ngoại ô, mỗi ngày trứng đều bị đập để cống hiến cho loài người, cứ nghĩ đến dây là nó lại đau lòng.

Ông Trương đã tỉnh, nhìn thấy Lâm Phàm đã tỉnh đang ngồi bên giường,mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Chỉ là một câu chào đơn giản nhưng đối với Lâm Phàm mà nói nó giống như đã vượt qua không gian thời gian rất dài.

Nhân Sâm kỳ quái Lâm Phàm.

Luôn cảm thấy chủ nhân dường như đã thay đổi, giống như đã đạt được một loại thăng hoa nào đó.

Thật sự rất kỳ quái.

Nhân sâm không nghĩ nhiều, bởi vì đối với nó thì mọi chuyện xảy ra trên người Lâm Phàm đều rất bình thường.

Lâm Phàm ôm Ông Trương, vỗ nhẹ vào vai: “Lâu rồi không gặp.”

Ông Trương nghi ngờ.

Thật sự lâu rồi không gặp sao?

Ông ta không nghĩ nhiều mà cũng vỗ nhẹ vai Lâm Phàm.

“Lâu rồi không gặp.”

Tà Vật Công Kê điên cuồng khiếu nại, Ông Trương ông có biết tối qua ông gặp nguy hiểm đến mức nào không, tối qua tên nhóc này không ngủ, nhìn chằm chằm ông, đừng hỏi vì sao ta biết được, mẹ nó tối qua ta cũng không ngủ được.

Người đầu tiên sau khi Lâm Phàm tỉnh lại nhìn thấy chính là Ông Trương, nhưng trong lòng lại nghĩ đến vợ.

Sau phải anh có mới nới cũ.

Mà là hai người đó đối với anh mà nói đều rất quan trọng.

Đương nhiên, còn có Tiểu Bảo đáng yêu.

Anh sợ anh sẽ lãng quên những người quan trọng này, quãng thời gian ngắn ngủi đó đều sẽ nhớ bọn họ từng li từng tí một, mỗi ngày đều sẽ ngắm nhìn, ghi tạc bọn họ vào trong đầu, chỉ như vậy mới không bị quên lãng.

Dưới lầu bộ phận đặc biệt.

Độc Nhãn Nam mặt mày hớn hở, Tà Vật đại chiến Liên minh Cao Viện, Liên Minh Cao Viện xuất lực lớn nhất, nhưng toàn bộ công lao đều bị bộ phận đặc biệt cướp mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận