Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1027: Lời nói của anh thật sự rất đau (2)

Lời nói của anh thật sự rất đau (2)

Bất cứ ai bị một kẻ có quyền lực như vậy nhắm tới, chắc chắn sẽ sợ hãi đêm đến không ngủ cách nào ngủ được.

Can đảm đến mấy cũng đều bị dọa.

Nhưng đám người viện trưởng Hách lại tỏ ra thờ ơ, thậm chí có chút muốn cười, ông ta thân là viện trưởng bệnh viện tâm thần, có trình độ học vấn và phẩm đức cực kỳ cao.

Ông ta không hề chế nhạo đối phương, mà bình tĩnh nói chuyện với ông Lý.

Viện trưởng Hách nói: “Ông Lý bình tĩnh lại trước đã, tôi có chút chuyện muốn nói với ông, đối với ông mà nói quan trọng hơn nhiều, chuyện này liên quan đến tình huống sau này của ông, có lẽ ông không muốn nghe, nhưng tôi lại rất muốn nói cho ông biết.”

“Hừ, bình tĩnh, giết cháu trai tôi, ông lại kêu tôi bình tĩnh, tôi không chỉ khiến các người trả giá thật đắt thì thề không bỏ qua, vẫn là nói pháp luật trị các người nữa.” Ông Lý tức giận nói, nói đến độ pháp luật lại có chút nực cười,, nhưng chẳng có cách nào, chuyện giữa ban ngày ban mặt, muốn giấu cũng rất khó.

Những chuyện của cháu ông ta làm, đều là làm trong tối, cho dù là vứt xác xuống đường bị người ta phát hiện, bị người ta truy cứu trách nhiệm, cũng không có dám ai truy cứu trách nhiệm lên đầu ông ta.

Bởi vì thế lực vô hình đủ để kiểm soát mọi thứ, ngăn chặn bất cứ kẻ nào điều tra.

Chỉ là không ngờ lại bị Từ Tử Hạo phát hiện.

Từ Tử Hạo lại không phải là người bình thường.

Dưới tình huống cậu ta ra sức, mọi chuyện trở nên vô cùng phức tạp, khiến mọi chuyện dẫn đến bước đường này.

Viện trưởng Hách nói: “Ông Lý, ông biết cậu ấy là ai không?”

Ông Lý lạnh giọng đáp: “Là ai cũng không quan trọng, giết cháu trai tôi, trên đời này chẳng ai bảo vệ được hắn ta.”

Viện trưởng Hách tựa hồ biết đối phương sẽ nói như vậy, bình tĩnh đáp: “Cậu ấy tên Lâm Phàm, có lẽ ông cũng gặp qua cái tên này rồi, cho dù cậu ấy có náo chuyện lên trời thì trời cũng không dám quản.”

Lâm Phàm?

Ông Lý đang bực bội nghe đến cái tên này lập tức cảm thấy quen thuộc, sau đó nhìn kỹ gương mặt của người kia.

Trong lòng giật mình.

Trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh.

Sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

Không phải chứ.

Nếu thật là như vậy thì đối với ông ta mà nói, chuyện này là một tai ương.

Từ Tử Hạo cười lớn: “Nực cười, còn muốn báo thù cho hắn ta, ông biết cậu ấy là ai không, cũng không đi hỏi thử xem sao, chúng ta có thể sống sót trong tay Tà Vật và các tộc lớn trong vũ trụ là dựa vào ai, cho dù người có quyền lực nhất thế giới hô đến cũng không dám trước mặt Lâm Phàm nói những lời như ông vừa nói.”

“Haha”

“Thằng cháu súc sinh của ông tự tìm đường chết, oán không được người khác.”

Viện trưởng Hách uyển chuyển nói với ông Lý.

Ý rất rõ ràng.

Những lời ông vừa nói thật ra chỉ là nằm mơ, không thể đạt được, hãy sớm suy nghĩ thấu đáo.

Nhưng Từ Tử Hạo lại nói thẳng toẹt ra.

Đánh vào sâu vào trái tim ông Lý, cũng đánh sập mọi thứ mà ông ta tự hào nhất.

Lâm Phàm tới trước mặt ông Lý: “Cháu của ông rất xấu xa, tôi giải quyết giúp ông rồi, ông không cần cảm ơn tôi, cũng không cần nói gì, tôi biết ông rất đau lòng, nhưng những chuyện như vậy, hy vọng ông có thể hiểu rõ.”

Ông Lý u ám nhìn Lâm Phàm, không ngờ đối phương lại tiến tới nói những lời khiến ông ta không thể chịu đựng được, nhưng ông kìm lại, chỉ dùng đôi mắt nhìn anh chằm chằm, như muốn nói... rất tốt, thực sự rất tốt.

“Hy vọng ông có thể hối cải làm lại từ đầu.”

Khi Lâm Phàm quay người rời đi, anh nghĩ tới chuyện gì đó, quay lại nói câu này.

Anh đi đến cạnh ông Trương.

“Đánh nổ rồi.”

“Ừ, tôi thấy rồi, lợi hại lắm.”

“Ông nói rất đúng, người như vậy đánh nổ là tốt rồi, nếu không sẽ có càng nhiều người đau lòng.”

“Đúng vậy, tôi luôn tin vào quyết định của cậu.”

“Tôi cũng tin ông.”

Họ nói chuyện rất khẽ.

Nói những lời này khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhưng đối với bọn họ mà nói, đây lại là chính nghĩa.

Viện trưởng Hách nói: “Ông Lý, cháu trai ông đi rất nhẹ nhàng, không chịu nhiều đau khổ gì, nếu cần giúp đỡ thì chỗ tôi có một người bạn chuyên tạo mô hình, kỹ thuật của họ rất tốt, có lẽ có thể làm được một mô hình hoàn chỉnh.”

Giết người không dao.

Người ta rõ ràng đã bị đâm một đao, ngươi còn cảm thấy chưa đủ mà rắc muối lên vết thương, rồi lại đâm thêm con đao rỉ xuống nữa.

Ông Lý lúc này mặt đỏ bừng, lửa giận công tâm, nhưng tính nhẫn nại cực cao, đến cùng cũng không vì câu nói của viện trưởng Hách mà ói ra máu.

“Đi.”

Một chữ này phát ra từ cổ họng vô cùng khàn đặc, trầm thấp.

Những vệ sĩ đi theo sau đều là những người bình thường.

Chưa từng gặp qua chuyện này bao giờ.

Đỡ ba vệ sĩ kia dậy nhanh chóng rời đi.

“Viện trưởng, chuyện này không sao chứ?” Chủ nhiệm có kinh nghiệm lâu năm nhỏ giọng hỏi.

Viện trưởng Hách nói: “Sợ gì chứ.”

Ông ta rất muốn nói với chủ nhiệm có kinh nghiệm lâu năm rằng, có gì phải sợ chứ, ông có biết là từ hồi tốt nghiệp đã quen biết biết bao nhân vật trâu bò, ai dám động đến tôi chứ.

Càng huống hồ, Lâm Phàm là người của Thanh Sơn bọn họ, trước khi động đến tôi phải xem thử xem có năng lực đó không.

Ngang ngược thế đấy, bá đạo thế đấy.

Chủ nhiệm có kinh nghiệm lâu năm bội phục viện trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận