Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 466: Quả nhiên anh là kẻ địch lớn nhất của chúng tôi

Viện trưởng Hách vỗ nhẹ lên vai ông Trương, thành khẩn nói: “Ông Trương, tôi biết ông già những vẫn khoẻ, cơ thể có nhu cầu. Nhưng sau này đừng làm những việc như vậy, chúng ta làm một cục cưng ngoan ngoãn có được không.”

Nói chuyện với bệnh nhân tâm thần, bạn không thể trách mắng bọn họ, mà phải dẫn dắt từng bước như dạy dỗ trẻ nhỏ vậy.

Dùng sự chân thành để làm bọn họ lay động, dùng tình yêu để bảo bọc bọn họ.

Để bọn họ cảm nhận được tình yêu thương.

Chỉ có tình yêu thương mới là sự tồn tại sáng chói nhất trên thế giới này.

“Tôi đâu có làm gì, tôi vẫn luôn đi theo Lâm Phàm học tập mà.” Ông Trương nói.

Viện trưởng Hách chớp mắt, chỉ muốn nói, ông lợi dụng con gái nhà người ta thì cứ lợi dụng đi, học theo Lâm Phàm làm gì, anh ta muốn ăn sh*t thì ông ta cũng ăn theo sao…

Nhưng nghĩ kỹ lại.

Thật sự có khả năng này.

“Phàm à, chúng ta không thể làm ra chuyện không có tính người được. Cậu có nhu cầu thì hãy nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu, giúp cậu giải quyết thật tốt.” Viện trưởng Hách tính toán, nếu thật sự phải sắp xếp thì chắc phải cần đến mấy trăm đồng.

Số tiền này có hơi nhiều.

Lâm Phàm nói: “Viện trưởng, tôi không có làm chuyện không có tính người, cô ấy là vợ của tôi, tôi vẫn luôn nhớ.”

“Thật sao?”

Viện trưởng Hách giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì điên cuồng phỉ nhổ, cậu lấy đâu ra vợ, bao nhiêu người bình thường còn không có vợ, người như cậu có thể có vợ sao.

Lâm Phàm thản nhiên nói: “Thật.”

“Tôi tin cậu.” Viện trưởng Hách đang suy nghĩ xem rốt cuộc nên nói như thế nào mới có thể không kích thích đến Lâm Phàm, mà vẫn có thể khiến anh ta hiểu rằng anh ta thật sự không có vợ, tất cả đều chỉ là ảo tưởng của anh ta mà thôi.

Không tồn tại.

Đừng nằm mơ.

Lâm Phàm cười nhẹ nói: “Tôi nghĩ chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, nhưng bây giờ tôi thật sự rất vui.”

Đối với tình trạng hiện tại của Lâm Phàm.

Viện trưởng Hách suy nghĩ.

Ông ta nghĩ đến vấn đề mà mình vẫn luôn nghiên cứu.

Làm thế nào để khiến bệnh nhân tâm thần hồi phục nhanh hơn.

Lúc đầu ông ta không biết.

Nhưng khi nhìn thấy tình trạng bây giờ của Lâm Phàm, ông ta có chút suy nghĩ.

Lúc trước khi ở trong bệnh viện tâm thần, bọn họ đã biết đến sự tồn tại của “vợ”, nhưng vẫn luôn không có hành động gì. Nhưng bây giờ, khi ở trong bể thuốc nhuộm của xã hội quá lâu, cuối cùng cũng học cách chủ động rồi.

Đây là sự tiến bộ trên phương diện tình cảm.

Sự đột phá trên phương diện tình dục.

Có tiến bộ.

Không đúng.

Nếu như thật sự có tình dục, thì trong bệnh viện tâm thần của chúng ta đâu phải không có điều dưỡng nữ. Chẳng lẽ là do điều dưỡng nữ xấu quá, đến bệnh nhân tâm thần cũng biết đẹp xấu?

Cũng kén ăn?

Suy nghĩ của viện trưởng Hách dần đi xa.

Chệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu.

Cho đến khi điện thoại vang lên.

Người gọi đến là Độc Nhãn Nam, Hách Nhân nghe máy.

Độc Nhãn Nam: “Đã giải quyết xong chưa?”

Hách Nhân: “Ông nói xem?”

Độc Nhãn Nam: “Ông có thái độ gì thế? Tôi đang nói chuyện với ông đấy, ông cứ nói với tôi là giải quyết xong chưa là được rồi, biết vậy tôi đã không thèm hỏi rồi.”

Hách Nhân: “Ha ha, ông không hỏi tôi, tôi cũng muốn hỏi ông đây. Lúc tôi đưa hai người đó cho ông thì họ ngây thơ như hoa sen trắng, bây giờ mới đến bộ phận đặc biệt của ông bao lâu mà đã bị ông bồi dưỡng thành như vậy. Tôi nói cho ông nghe, chuyện này ông không xong với tôi đâu. Tôi phải đưa bọn họ về Thanh Sơn để tẩy trắng, nếu còn tiếp tục thì tôi thật không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.”

Nếu như là lúc trước, có lẽ Độc Nhãn Nam sẽ nói, đưa đi thì đưa đi, làm như tôi cần lắm vậy.

Nhưng bây giờ…

Ông ta thật sự rất cần.

Độc Nhãn Nam: “Chúng ta đã ký hợp đồng rồi.”

Hách Nhân: “Ông ký hợp đồng bệnh nhân tâm thần, ông nghĩ hợp đồng đó được tính sao?”

Bên kia điện thoại tạm thời rơi vào im lặng.

“Viện trưởng Hách, giữa ông và tôi là anh em tình sâu nghĩa nặng, ông vì bệnh viện tâm thần Thanh Sơn mà bỏ ra nhiều như vậy, tôi nhìn thấy, cũng rất đau lòng, Nhà ta sự nghiệp lớn, phải nuôi nhiều người như vậy, chắc là ông rất vất vả, nên tôi quyết định sẽ tài trợ cho bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, ông thấy sao?”

Cách nói chuyện của Độc Nhãn Nam đột nhiên thay đổi, giống như có người kề dao lên cổ ông ta vậy.

Hách Nhân: “Tôi rất cảm động vì ông có thể hiểu cho tôi, nên tôi cũng sẽ hiểu cho ông.”

Nghệ thuật nói chuyện không phân biệt tuổi tác.

Sức hút của tiền là vô hạn.

Đến loại người được mọi người trong giới bệnh tâm thần kính trọng như viện trưởng Hách cũng khó có thể cưỡng lại.

Một chiếc xe bảo mẫu chạy trên cầu vượt.

“Chị Mộ, chị đừng để chuyện này trong lòng, tôi đã nói chuyện với các trang web lớn, bảo bọn họ nhanh chóng xoá những tấm ảnh và đoạn phim trên mạng rồi.” Người đại diện dè dặt nói.

Dù là ai gặp phải chuyện này chắc chắn cũng đều nổi trận lôi đình.

Đó đâu phải là chuyện mà con người làm.

Cho dù anh có nhắc nhở trước, bảo chị Mộ nhà chúng tôi chuẩn bị cho tốt, thì cũng tốt hơn là đánh úp như vậy chứ.

Người đại diện nói: “Bộ phận thành phố Duyên Hải thật là quá đáng, đến lý do như bệnh tâm thần cũng có thể tìm ra được. Lúc nãy tôi đã tìm thử trên mạng, cái ông tên Hách Nhân kia thật sự là chuyên gia trong giới bệnh tâm thần, loại chuyên gia thế này cũng làm giấy chứng nhận giả, thành phố Duyên Hải này thật là quá đen tối rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận