Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 237: Đừng dụ dỗ tôi nữa có được hay không, tôi lung lay rồi đấy (2)

“Cậu nói cái gì?” Đoạn Sơn Hổ đứng phắt dậy, đôi mắt trợn trừng: “Tất cả những gì cậu nói đều là thật hết hả?”

Cánh tay đắc lực nói: “Đều là thật, chuyện này đã truyền khắp thành phố rồi, tất cả mọi người biết tập đoàn Phi Long đã xong đời rồi.”

Bởi vì quá kích động cho nên sắc mặt Đoạn Sơn Hổ ửng hồng, máu huyết dâng lên.

“Tốt, tốt.”

“Mẹ nó, đã sớm biết Tập đoàn Phi Long sắp xong đời rồi, nhưng mà không nghĩ tới lại kết thúc nhanh như vậy, ông trời cũng giúp ta mà, ta ngược lại muốn xem xem từ nay về sau, ở thành phố H này còn có ai dám cùng Đoạn Sơn Hổ ta đây cạnh tranh cao thấp nữa hay không.”

Đoạn Sơn Hổ kích động đến nổi khó mà bình tĩnh được, kích động đến nổi anh ta muốn xé áo gào thét.

“Từ nay về sau, thành phố H chính là của ta.”

“Địa bàn cũng đều là của ta.”

Khi Bát gia đang ở trong nhà tị nạn biết được tin tức này thì thở phào một hơi, ông trời ơi, thật sự là hù chết người mà, nếu như ông ta tham gia bữa tiệc rượu này, vậy thì chỉ sợ rằng chỉ ông ta cũng sẽ bị tóm.

Ngẫm lại liền cảm thấy thật đáng sợ.

Già rồi khó mà giữ được khí tiết mà.

Mấy ngày sau.

Trong phòng thẩm vấn, một ánh đèn chiếu thẳng vào mặt Đoạn Sơn Hổ.

Đoạn Sơn Hổ che mắt, từ từ thích ứng với ánh sáng mà mở to mắt, sắc mặt của anh ta rất khó coi, trắng bệch không còn chút máu, rất nhợt nhạt.

Người thẩm vấn dò hỏi: “Anh có điều gì muốn nói hay không?”

Đoạn Sơn Hổ mang theo còng tay, nhận lấy một điếu thuốc, hít sâu một cái, chậm rãi nói: “Tôi thật sự không ngờ tới. Người bình thường căn bản là không thể nào làm được như vậy, anh ta đúng là có bệnh mà, bệnh thần kinh đó.”

Vui quá hóa buồn chính là câu nói đại diện cho Đoạn Sơn Hổ lúc này.

Sau khi biết được Chúc Phi bị bắt đi, đêm đó anh ta hưng phấn đến nổi không ngủ được, dẫn đám đàn em đi hội sở vui vẻ thoải mái một đêm.

Cứ thế mà cho đến ngày thứ hai thì bị mời đến nơi này.

Nói thật.

Ban đầu anh ta còn khịt mũi coi thường, lại kiếm chuyện à?

Không có chứng cứ vậy mà đòi bắt tôi, cảm thấy bọn họ chính là đang làm chuyện điên rồ, đang nằm mơ.

Cứ thế cho đến khi đoạn video được bày ra ngay trước mặt thì sắc mặt Đoạn Sơn Hổ mới trở nên rất khó coi, giống như là đang gặp quỷ vậy, mẹ nó cái này làm sao lại xuất hiện ở đây chứ.

Người thẩm vấn nói: “Không, tư tưởng của anh ta giác ngộ rất cao, muốn trở thành một người tốt.”

Đoạn Sơn Hổ cười: “Chỉ nhìn những tội ác mà anh ta đã phạm phải, anh ta còn có thể có cơ hội trở thành người tốt sao?”

Người thẩm vấn cười nói: “Anh ta thì tôi không biết, nhưng mà anh thì chỉ sợ là không có cơ hội này, không thể không nói, các người cắm rễ ở thành phố H cũng không biết là đã mang đến bao nhiêu mối họa, bây giờ rốt cuộc thì cũng có thể nhổ tận gốc được các người, nói thật, phải cảm ơn Chúc Phi, nếu như không phải anh ta đã giao ra tất cả chứng cứ thì việc muốn bắt anh, thật sự đúng là rất khó.”

Đoạn Sơn Hổ nói: “Tôi muốn gặp luật sư của tôi.”

Nhìn như bề ngoài như rất bình tĩnh nhưng thật ra thì anh ta đã rất hoảng loạn.

Sân thượng.

Gió thật to.

Nụ cười trên mặt Từ Kiến nụ cười trên khuôn mặt rất xán lạn, anh ta chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm và thoải mái giống như bây giờ: “Sếp, tôi có thể khôi phục thân phận rồi đúng không, mọi chuyện đều đã kết thúc.”

Kiếp làm gián điệp của anh ta đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Cuộc sống tươi đẹp cuối cùng cũng đã đến.

Anh ta đang chờ đợi câu trả lời của sếp, chỉ là mãi vẫn chưa thấy âm thanh vang lên, quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy sếp đang ghé vào trên lan can, yên lặng hút thuốc, chẳng biết tại sao anh ta lại có một loại cảm giác không ổn.

“Từ Kiến, cậu nói xem tại sao Chúc Phi lại tự dâng mình cơ chứ?”

Từ Kiến nói: “Coi như là lương tâm của anh ta đột nhiên trỗi dậy đi.”

“Không, không phải là lương tâm của anh ta đột nhiên trỗi dậy đâu, mà chắc chắn là có âm mưu, là một âm mưu cực kỳ lớn, có lẽ anh ta đang chịu tội thay cho một người nào đó, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Chúc Phi đã có thể hoành hành tại thành phố H, nếu như nói phía sau không có người nâng đỡ, vậy đúng là chuyện không thể nào.” Tâm tư của sếp rất thấu đáo, cách nghĩ cũng thật nhiều.

Từ Kiến có dự cảm không lành: “Sếp, có chuyện gì thì ông cứ nói đi, để xem xem tôi có thể tiếp nhận hay không rồi lại nói.”

“Cậu hãy tiếp tục đi vào trong ngục giam làm gián điệp đi, tìm cho bằng được ô dù sau lưng Chúc Phi rốt cuộc là ai, tôi biết là yêu cầu này đối với cậu là rất tàn nhẫn, nhưng mà tất cả những chuyện mà chúng ta làm cũng là vì tạo nên một tương lai càng tươi đẹp hơn mà thôi, cậu và tôi đều có trách nhiệm như vậy.” Sếp an ủi cảm xúc của Từ Kiến, đồng thời cũng là đang tẩy não cho anh ta.

Chính là hy vọng anh ta có thể đồng ý.

Từ Kiến nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt không dám tin nói: “Các người hình như cũng quá tàn nhẫn rồi đó, tôi đã làm gián điệp nhiều năm như vậy, tất cả những gì tôi phải chịu, phải trải qua, đó đều không phải là chuyện mà những người bình thường có thể tiếp nhận, chuyện bây giờ đều đã giải quyết xong, ông lại quan tâm ô dù đằng sau của anh ta là ai làm gì, những cái đó đều là chuyện của người thẩm vấn, có liên can gì đến chúng ta đâu.”

Sếp thở dài một tiếng, vỗ nhẹ bả vai Từ Kiến nói: “Chúng tôi đã hỏi qua rồi, nhưng mà miệng của Chúc Phi vẫn kín như bưng, căn bản là hỏi không ra được gì cả, mà anh ta cũng nói là không có, không có ai là ô dù cả. Đối với điểm này, hẳn là cậu cũng biết, muốn để cho anh ta nói thật ra là chuyện không thể nào rồi, chỉ có cậu là gián điệp bên cạnh, căn cứ vào những dấu vết để lại lúc bình thường mới có thể tìm ra điểm đột phá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận