Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1023: Khoảnh khắc tỏa sáng của Từ Tử Hạo (2)

Khoảnh khắc tỏa sáng của Từ Tử Hạo (2)

Ông ta nhìn những người sau lưng ông Lý, đều không giống, ông ta cảm thấy phương diện thần kinh của mấy người đằng sau đều không tốt lắm, ít nhiều gì cũng có chút bệnh thần kinh, nhưng những người này lại chẳng có chút quan hệ nào với ông ấy, gần đây số giường bệnh viện tâm thần hơi chật, bố trí một hai người cũng không sao, nếu đông quá sẽ ảnh hưởng đôi chút.

“Đợi lát nữa là đến rồi.”

Nói tới là tới.

Ngay sau đó đã thấy hai chiếc xe thương vụ đang đến gần.

“Đến rồi.”Ông Lý chỉ về phía xa, rồi nói: “Viện trưởng Hách, vẫn là nhờ ông giúp cho.”

Phía xa.

Một thanh niên bước xuống xe, dáng người hơi gầy nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, vẻ mặt cũng rất tàn độc, khi bước đi thì ngẩng cao đầu như không để ai vào mắt.

Lúc đi đường vẫn không quên biểu cảm gương mặt, miệng nhếch lên.

Tiêu Khải kinh ngạc nói: “Chủy Oai long vương…”

Ngay lúc anh ta đang nghĩ đến Chủy Oai long vương, đó là sự tồn tại vô cùng đáng sợ, có cả quyền thế lẫn năng lực, một thời gian dài sau đó nằm mơ đều nghĩ đến sự tồn tại của người này.

Thấy biểu hiện cháu trai như vậy, ông Lý chống gậy bước đến gần.

Chát chát!

Hai cái tát thẳng lên mặt.

“Nghiêm túc cho ông, giờ cháu đang đối diện với viện trưởng Hách của Thanh Sơn”

Hai cái tát này của ông Lý trực tiếp tát lên mặt của Lý Húc, hắn ta rất kính sợ ông nội, lập tức thay đổi biểu cảm gương mặt, Tiêu Khải nhìn tiếc nuối, chủy oai của Chủy Oai long vương không còn nữa rồi.

“Cháu ngài bị bệnh tâm thần gì?”

Viện trưởng Hách hỏi, ánh mắt nhìn ra xa, phía xa lại có mấy người nữa, nhìn không giống người bên cạnh ông Lý, mà giống một cặp vợ chồng, hơn nữa vẻ mặt vô cùng đau thương, tựa hồ gặp phải chuyện gì đó tạo ra ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần.

Ông Lý nói: “Còn chưa

xác định được, cho nên tôi hy vọng viện trưởng Hách có thể đích thân xác định một chút.”

“Bên đó là chuyện gì vậy?” Viện trưởng Hách dò hỏi: “Tiêu Khải, cậu dẫn người qua đó xem.”

“Vang, viện trưởng.”

Ông Lý nói: “Viện trưởng Hách, những chuyện này không cần hỏi đến, bọn họ và cháu trai tôi có chút chuyện.”

Càng là như vậy, viện trưởng Hách càng cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, nếu không đã không như vậy.

Bất kể tình huống nào.

Ông ta đều phải làm rõ.

Lâm Phàm và ông Trương đang ngồi xổm đếm kiến ở đấy, lúc lâu sau mới có một con kiến lặng lẽ đi qua bọn họ, sau đó bị bọn họ bắt lại, quay vòng vòng tại chỗ hết lần này đến lần khác.

Lâm Phàm nói: “Tên đó rất xấu xa.”

Ông Trương gật đầu nhìn: “Cậu nói người kia á?”

“Chính là người đó.”

“Nhìn ra sao?”

“Ừ, nhìn ra được, trong tim người đó vô cùng tàn bạo, tôi không thích người như vậy.”

“Là người xấu sao?”

“Đúng vậy.”

“Hay là đánh chết hắn?”

“Thật đánh chết hắn à?”“Hay là xem thử xem sao?”

“Vậy được.”

Bọn họ trao đổi rất nhỏ, Tà Vật Công Kê đứng bên cạnh ngẩng đầu liếc nhìn tên đó, trong lòng thấy buồn thay hắn ta, sống chết của ngươi đang bị hai kẻ đáng sợ bàn bạc, ngươi lại tỏ ra không quan tâm, đợi đến lúc gặp nạn rồi mới biết đáng sợ thế nào.

Lúc này.

Viện trưởng Hách nhìn mấy cặp vợ chồng vẻ mặt đầy đau thương, tổng cộng có bốn đôi, ánh mắt bọn họ nhìn Lý Húc tràn đầy tức giận, hận không thể nuốt sống đối phương.

Nhưng dưới ánh nhìn của mấy vệ sĩ trang phục kỳ lạ của ông Lý, tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi.

“Các người làm gì vậy?” Viện trưởng Hách hỏi.

Bốn cặp vợ chồng vừa muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của ông Lý, những gì họ muốn nói lại cứ như mắc kẹt cổ họng mà không nói ra được.

Đột nhiên.

Có tiếng ma sát lốp xe truyền đến.

Một chiếc xe tải cũ nát đi tới đuôi thần rồng, vững vàng dừng lại ở cửa, sau đó nhìn thấy Từ Tử Hạo lưng đeo kiếm, đầu máy bay hấp tấp chạy tới.

Từ Tử Hạo con trai nhỏ nhất của lãnh đạo Từ Hạ Đô.

Người ta gọi là con ông cháu cha nhà quyền quý

Tu luyện kiếm đạo, làm người rất thích làm giả vờ giả vịt, sau khi vờ vịt trước mặt Lâm Phàm thất bại, thì đến ở lẫn trong cuồng long của bộ phận đặc biệt trong thành phố Duyên Hải, nếu đấu không lại anh thì tôi đổi qua đấu với người khác, cũng không quá đáng chứ.

Cậu ta cạnh tranh cùng cuồng long, có tình bạn rất sâu.

Đàn ông mà, so bì các loại.

Đánh nhau so đo.

Đi tiểu so bì.

Mà uống rượu cũng đấu nhau được.

Mà ai có gỉ mũi lớn cũng so đo.

Thời gian trước, cậu ta về Hạ Đô dự tiệc sinh nhật của một người bạn, chính là lúc cậu ta nhìn thấy Lý Húc đang ở trong bữa tiệc, sau khi say rượu, cậu ta nghe Lý Húc nói rằng hắn ta đã giam giữ ba cô gái trẻ tại căn cứ bí mật, nhỏ nhất mới chỉ có mười mấy tuổi, người khác nghe thấy chuyện này đều cười ha hả.

Còn Từ Tử Hạo lại ghi nhớ trong lòng, luôn chú ý đến Lý Húc trong suốt cả quá trình, sau party, cậu ta đã đi theo Lý Húc, không ngờ rằng Lý Húc thực sự đi đến căn cứ bí mật, cậu ta đi theo mà không hề nghĩ ngợi gì.

Tình hình sau đó chính là Từ Tử Hạo cứu người ra, nhưng thật không may, có một cô gái chết thảm.

Bối cảnh của Lý Húc rất sâu, rất mạnh.

Mạnh nhất chính là ông nội hắn ta.

Nếu như là người bình thường hoặc người có địa vị thấp, gặp phải chuyện thế này đều bó tay chịu trói, nhưng Từ Tử Hạo là ai chứ, bố cậu ta là lãnh đạo của bộ phận đặc biệt, cậu ta chẳng làm gì cả, chỉ là cắn chặt Lý Húc, chẳng ai dám quản, cậu ta đi đánh cho đối phương tơi bời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận