Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1274: Đại kiếm của tôi rất nặng, anh đừng để mình bị thương

Đại kiếm của tôi rất nặng, anh đừng để mình bị thương

Anh cảm nhận được, từ xa Ma thú Dã Trư Vương đang chuẩn bị tấn công, sau đó nhìn những thôn dân bên cạnh, đều rất yếu ớt, một khi xảy ra xung đột, nhưng thôn dân này không phải là đối thủ của Ma thú Dã Trư Vương.

Nghĩ tới điều này.

Lâm Phàm phát ra một chút khí tức.

Ma thú Dã Trư Vương vừa muốn tấn công, dường như gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng.

Vẻ mặt trở nên rất sợ hãi.

Thân thể run rẩy.

Trong lòng Ma thú Dã Trư Vương kêu gào, trong đám người trước mặt có cường giả, khí tức này chắc chắn không thể sai được, thực sự là cường giả, nếu tấn công, chắc chắn sẽ chết đấy.

Giờ phút này.

Ma thú Dã Trư Vương sợ hãi.

Nó có một loại xúc động muốn chạy trốn.

Lâm Phàm cũng không muốn là gì với Ma thú Dã Trư Vương cả.

Trong lòng suy nghĩ rất đơn giản.

Chỉ hy vọng đối phương ngoan ngoãn rời đi là được rồi.

Chú Sử giết chết con mày, quả thực là chú Sử không đúng nhưng là con mày phá hoại hoa màu của chú ấy, nó chắc chắn cũng có một phần trách nhiệm.

Cho nên, chuyện này chỉ có thể nói không có đúng sai.

Đúng như kỳ vọng của Lâm Phàm, Ma thú Dã Trư Vương quả thực muốn bỏ trốn.

Nó dẫn đầu đám lợn rừng này, sống ở khu vực này cũng rất tốt, không lo ăn, không lo uống, nó xưng vương cuộc sống trôi qua cũng không tồi.

Biết tiểu đệ bị người giết chết.

Nó thân là Ma thú, quyết định dạy cho những người này một bài học, lúc bắt đầu nhìn thấy sắc mặt kinh hoàng của tên chém chết tiểu đệ nó, tâm trạng rất tốt, thật sự rất hưng phấn.

Chỉ là ai có thể ngờ tới, trong những con người nhỏ bé này lại có cường giả chứ.

Dân làng cầm các binh khí trong tay rất sợ hãi.

“Làm sao bây giờ, đây chính là Ma thú đó, chúng ta không phải là đối thủ của nó.”

“Có phải chúng ta đều sẽ chết ở đây không.”

“Tôi rất sợ.”

“Tôi cũng sợ lắm.”

Nhưng đúng lúc này.

Một giọng nói mềm mại vang lên.

“Hỏa diễm tinh linh nhiệt huyết, lắng nghe lời triệu hoán của ta…”

“Hỏa Cầu Thuật!”

Lập tức.

Một quả cầu lửa có kích thước bằng một quả bóng rổ từ xa lao đến, trực tiếp rơi trên người Ma thú Dã Trư Vương, trong nháy mắt bùng nổ, bao trùm Ma thú Dã Trư Vương.

Một lát sau.

Hỏa diễm biến mất.

Ma thú Dã Trư Vương vừa bị dọa sợ mất mật, gầm vang một tiếng ngã trên mặt đất, toàn thân bốc khói đen.

Các thôn dân nhìn về phía xa.

Phát hiện một cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ dài, cầm Ma Pháp trượng trong tay, thi triển Ma Pháp.

“Là Ma Pháp sư…”

Các thôn dân hét lên, vẻ mặt hưng phấn.

Tuy bọn họ vẫn luôn sinh sống trong làng, nhưng thỉnh thoảng sẽ có những người tu luyện đi qua đây, mua một số vật tư từ họ, đương nhiên biết đến sự tồn tại của Ma Pháp sư.

Vừa rồi gặp phải tình huống nguy hiểm, thôn trưởng khúm núm trốn trong đám người, không dám xuất đầu lộ diện, mà bây giờ nhìn thấy Ma Pháp sư xuất hiện, ông ta chống gậy, từ từ bước ra.

“Đa tạ sự giúp đỡ của các vị.”

Ông ta thân là thôn trưởng, vào những lúc như này nhất định phải đứng ra, chào đón mấy người trẻ tuổi tài giỏi.

Mặc dù ông ta đã già rồi nhưng ông ta thực sự rất ngưỡng mộ những người trẻ tuổi có thể nhận được sự dạy bảo, lúc còn trẻ ông ta cũng từng muốn học Ma Pháp nhưng chủ yếu là không có tiền, cũng không có thiên phú về Ma Pháp, ông ta hơi bị đả kích.

Cuối cùng cũng không còn cách nào.

Chỉ có thể ngoan ngoãn trở lại thôn làng, thừa kế chức vụ thôn trưởng của bố mình, cứ như vậy trải qua cuộc sống buồn tẻ nhạt nhẽo đến bây giờ.

Nếu để ông ta lựa chọn lần nữa, ông ta vẫn quay về làng nhận chức vụ thôn trưởng này.

Lâm Phàm quan sát bốn người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này.

Ba nữ một nam.

Trong đó có hai cô gái cầm pháp trượng của Ma Pháp sư trong tay, hai người khác mang đại kiếm, trong đó có một cô gái mang trường kiếm, để tóc ngắn, làn da màu lúa mạch, trông rất khỏe mạnh, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.

“Không có việc gì, chẳng qua chỉ là Ma thú tinh mà thôi, rất dễ đối phó.” Cô gái xinh đẹp tóc đỏ nói.

Vừa rồi cô ấy mới thi triển Ma Pháp cấp một thôi, nhưng điều khiến cô kinh ngạc là loại Ma Pháp này không thể một đòn mà giết chết Ma thú được, cũng không biết Ma thú tinh này tại sao lại không kịp phản ứng lại.

Thật giống như đang kinh hãi đứng yên tại chỗ vậy.

Thật sự rất kỳ lạ.

Cô nghĩ thầm, có lẽ Ma Pháp của mình lại mạnh lên rồi, cho nên mới giết được Ma thú trong thời gian ngắn ngủi như vậy.

Người đàn ông duy nhất mang kiếm đi đến trước mặt Ma thú, một kiếm chém đứt đầu Ma thú, một viên tinh hạch lăn trên mặt đất, mặc dù chỉ là một Ma thú tinh nhưng thịt muỗi có nhỏ thì cũng là thịt, sao có thể lãng phí được chứ.

Thôn trưởng nói: “Hôm nay ngôi làng nhỏ của chúng tôi có thể nghênh đón hai Ma Pháp sư vĩ đại và hai chiến sĩ đại nhân anh dũng, thực sự là vinh hạnh của chúng tôi, vẫn là mời các vị đến trong làng ngồi một chút, chúng tôi muốn báo đáp ân tình của bốn vị thật tốt.”

Sau khi được thôn trưởng tâng bốc như vậy, trên mặt bốn người trẻ tuổi đều nở nụ cười vui vẻ.

Quả là ở nơi càng nhỏ, nghệ nghiệp của bọn họ càng được tôn trọng.

Nếu ở thành phố lớn.

Với tình huống của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là một thành viên nhỏ nhoi hoặc là được nhà có tiền hay người quyền quý thuê làm tay chân, sao có thể được người khác tôn kính như bây giờ chứ.

Lâm Phàm nhìn thoáng quan bọn họ.

Trong lòng thì thầm.

Sức lực yếu ớt.

Nhưng mà cô gái tóc đỏ, thi triển Ma Pháp sao?

Thực sự rất thần kỳ.

Mặc dù không biết đối phương làm như thế nào nhưng anh cũng muốn thử một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận