Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1133: Một trang cuối cùng

Một trang cuối cùng

"Tôi cảm nhận được rồi." Lâm Phàm lẩm bẩm.

Thường thì chuyện khủng khiếp nhất không phải là có ai đó nói với bạn chuyện gì đáng sợ, mà chính là mấy lời lẩm bẩm khó hiểu của đối phương mới đáng sợ, bởi cứ luôn cảm thấy có gì đó ám muội liên quan tới mình.

"Mày nói cái gì?" Nói chung là Thánh Đế không kìm được tò mò nữa, bèn hỏi tới. Nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã phát hiện có chuyện khủng kiếp đang xảy ra.

Bên trong cơ thể có gì đó đang biến đổi.

Dần dần.

Thánh Đế kinh hoảng rống lên.

"Mày làm gì tao vậy?"

"Rốt cuộc mày đã làm gì?"

Tiếng gào thét xé nát tâm can.

Sắc mặt của Thánh Đế vốn đang đỏ hồng vì giận, nay lại lập tức trở nên trắng bệch.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Tôi đã thảo luận với bọn họ xong cả rồi."

Thánh Đế rất ngờ vực, hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì. Cái gì mà cùng ai thảo luận cơ, mày thảo luận cái gì với ai cơ?

Ngay sau đó.

Lâm Phàm từ từ nâng bàn tay lên, năm ngón tay bọc lấy một quần sáng đủ màu, giống như là vừa mang vật đó ra khỏi cơ thể của Thánh Đế vậy.

Sắc mặt của Thánh Đế rất khó coi.

Muốn giãy giụa.

"Tao là người khống chế ý chí của thế giới đó."

Thánh Đế nhận ra chuyện đáng sợ, ý chí của thế giới không ngừng theo bàn tay của Lâm Phàm cầm đi mà dần dần mất đi kết nối với ông ta.

"Mày dừng lại cho bản đế."

Không ai biết ông ta đã hi sinh bao nhiêu để khống chế được ý chí của thế giới, càng không có ai biết trong sự gian khổ đó có bao nhiêu đáng sợ.

"Á!"

Sau khi Lâm Phàm hoàn toàn lấy được ý chí từ trong cơ thể của Thánh Đế ra ngoài, cơ thể của ông ta lập tức biến đổi, hơi thở cực kì yếu ớt, bởi từ trước giờ ông ta đều dùng sức mạnh của chính mình mà không ngừng nuôi dưỡng ý chí.

Nhưng khi Lâm Phàm lấy nguồn ý chí đó ra, vốn dĩ không cho ông ta có bất cứ cơ hội phản kháng nào, điều này khiến sức mạnh của ông ta hoàn toàn bị ý chí hấp thu.

Lâm Phàm nhìn quần sáng trong lòng bàn tay của mình, cười nói: "Mày thật là sơ suất quá, sau này phải ngoan ngoãn lại chút, đừng để bị người khác lừa gạt nữa. Bây giờ, mày được tự do rồi."

Quần sáng trong tay Lâm Phàm rời đi, lúc bay tới giữa không trung thì tiêu biến hoàn toàn.

Cáp Lân bày ra vẻ ngưỡng mộ cùng sùng bái nhìn bác của mình.

Thật là lợi hại.

Ông ta bị Thánh Đế dày vò vô cùng khổ sở, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng mà bác thật sự quá mạnh, Thánh Đế ở trước mặt người này lại giống hệt một đứa trẻ nhỏ, không hề có chút năng lực phản kháng nào.

"Bạch Bạch, ông ta đã dày vò con như vậy, con muốn trả lại cho ông ta gấp trăm nghìn lần như vậy." Cáp Lân tức giận nhìn về phía Thánh Đế, nếu như không phải có bác tới cứu mình, vậy người này sẽ tiếp tục dày vò mình, không biết đến khi nào mới kết thúc được.

Lâm Phàm nói: "Cáp Lân, không thể có suy nghĩ như vậy, đừng tàn nhẫn thế."

Cáp Lân dù giận, nhưng vẫn hoàn toàn nghe theo lời của Lâm Phàm.

"Vâng, thưa bác."

Tình hình của Thánh Đế rất nguy kịch, nếu như Cáp Lân ra tay thì ông ta cũng sẽ như cá trên thớt, mặc cho người kia có xâu xé thế nào cũng không thể phản kháng lại được.

Nghĩ tới những chuyện mà mình đã làm với Cáp Lân, Thánh Đế cảm thấy nếu mình rơi vào trong tay của người kia.

Vậy còn có thể sống sót được sao?

Vào lúc ông ta đang nghĩ ngợi mấy chuyện này.

Lâm Phàm đã đi tới trước mặt Thánh Đế, ông ta nghi ngờ nhìn tới, chỉ thấy anh tung một chưởng xuống. Một tiếng nổ rền trời, trên mặt đất lưu lại một trũng hình tay chưởng to tướng, còn Thánh Đế đã trực tiếp bị đánh cho nổ tung, máu tươi bắn đầy đất. Cảnh tượng hãi hùng này khiến tất cả mọi người ở đó sợ đến há hốc mồm.

"Bạch Bạch, không phải nói không nên tàn nhẫn như vậy sao?" Cáp Lân hỏi.

Lâm Phàm nói: "Ừm, cách của con quá tàn nhẫn."

Cáp Lân ngây người, rơi vào im lặng, còn đang nghĩ có thật là mình tàn nhẫn quá không?

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Im lặng ngẫm nghĩ.

Ở phía chân trời bị đánh thủng đó anh cảm nhận được một loại cảm giác kỳ lạ, chỉ là không tận mắt nhìn thấy nên tạm thời không biết rõ là gì.

Ở Kiền Nguyên Tông.

Sự trở về của Cáp Lân khiến giới tu hành khiếp sợ.

Cáp Lân đã tu thành Đại Đế, vốn dĩ đã tới thời không vô tận từ lâu rồi, không ngờ lại quay trở về, chuyện này quả thật là một loại chấn động đối với giới tu hành.

Cáp Thế Kỳ là người vui nhất.

Bố của anh ta trở về rồi, cuộc sống của anh ta sẽ nâng lên một tầm cao mới.

Bố của anh ta vẫn còn, anh ta vẫn sẽ được nuông chiều như một đứa bé.

Đây là chuyện không cần giải thích nữa.

Cáp Lân rất thất vọng về Cáp Thế Kỳ, lúc biết được mình có cháu trai, tâm trạng của ông ta quả thật rất tốt. Nhưng khi biết được tính tình của Cáp Tát giống hệt với bố của nó, Cáp Lân hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhà họ Cáp kiên cường trước sóng gió, bây giờ lại trở nên sa đọa.

Từ sau khi trở về, Cáp Lân dẫn dắt Kiền Nguyên Tông trở thành thịnh thế thời đại trước giờ chưa từng có, Lâm Phàm lộ mặt khiến rất nhiều người vô cùng rung động.

Bởi vì được Cáp Lân cảnh cáo, nên có rất nhiều người đã bỏ đi tư tưởng trong đầu của mình.

Mấy tháng sau đó.

Vào buổi tối nọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận