Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1066: Tà Vật Chuột Chũi: Đại vương, ngài muốn làm gì?

Tà Vật Chuột Chũi: Đại vương, ngài muốn làm gì?

Lưu Hải Thiềm nhìn bóng lưng của Độc Nhãn Nam xa dần, trong lòng cảm thấy kinh hãi. Ông ta đang cầu nguyện giúp cho cái đám đã đắc tội với Độc Nhãn Nam, hi vọng kết cục của mấy người sẽ không quá thảm.

Trên đường về nhà.

"Lâm Phàm, vừa nãy cậu thật lợi hại." Ông Trương phấn kích nói, mỗi lần thấy Lâm Phàm cọ xát thắng lợi đều khiến ông ta cảm thấy vui vẻ, cứ như thế người cọ xát với đối phương chính là bản thân ông ta vậy.

Lâm Phàm khiêm tốn đáp: "Cũng ổn thôi, tôi không có dốc hết sức, chính là sợ lỡ bất cẩn sẽ đánh chết đối phương."

"Tôi thấy người kia hơi xấu tính, không giống người tốt, tại sao lại không đánh chết ông ta luôn?"

"Không thể nghĩ vậy được, có đôi khi chúng ta phải từ từ cảm nhận."

"Vậy cậu có cảm nhận được gì không?"

"Hừm... Cảm giác vẫn ổn đi."

"Ồ."

"Ừm!"

Cuộc trò chuyện của hai người họ nếu để người bình thường nghe được thì chính là kiểu nói mông lung không ra vấn đề, sẽ cảm thấy nội dung bên trong có vấn đề cực kì lớn, nhất là khiến người khác còn nghĩ bản thân họ cũng không hiểu họ đang nói cái gì nữa.

Thân là nội ứng như Tà Vật Công Kê đã trà trộn được mấy tháng, trước hai tên loài người ngu xuẩn này, nó đã sớm quen thuộc với chuyện này rồi. Đến độ cái mông của họ có bao nhiêu nốt ruồi cũng đều biết.

Không phải là nó thích nhìn mông họ.

Đó chỉ là một kiểu hình dung thôi, chứng minh rằng nó đã quá quen thuộc với hai người này rồi.

"Cục cục!"

"Cục cục!"

Ngay trên đường lúc bọn họ về nhà, từ trong bụi cỏ lại truyền tới một tiếng kêu quen thuộc. Cũng không phải là âm thanh quen thuộc gì, mà chính là giống với tiếng kêu của Tà Vật Công Kê.

Ngay sau đó.

Có hai cái bóng vụt ra.

Không phải người.

Lâm Phàm nhìn thấy là hai con vật này giống như gà mái, nhưng mà bộ lông lại hơi khác, một con đen và một con vàng.

Trên người tụi nó bọc vải bố, lông lá loạn xạ giống như là chạy nạn tới đây.

Phiên dịch:

"Anh hai."

"Anh hai."

Hai con Tà Vật Công Kê kia cản đường đi của bọn họ, cứ lật đật "cục cục" gào về phía Tà Vật Công Kê.

Tà Vật Công Kê nhìn thấy tụi nó, không nhịn được cũng "cục cục" theo.

"Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng, sao hai đứa lại tới đây?"

Tiểu Hắc nói: "Anh hai, cuối cùng thì tụi em cũng tìm thấy anh rồi."

Tiểu Hoàng nói: "Anh hai, tụi em thật sự thê thảm quá, hu hu hu..."

Nhìn thấy được người nhà, Tà Vật Công Kê thật sự rất kích động. Nhưng lại nhanh chóng nhận định được tình hình bây giờ của mình nên không thể nhận thân với tụi nó được, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.

Tà Vật Công Kê nói: "Hai đứa không ở nhà đợi đi, chạy tới đây làm gì?"

"Anh hai, tụi em tới là để nương nhờ vào anh."

"Nương nhờ?"

Tà Vật Công Kê nghe xong lại lập tức thay đổi sắc mặt. Nó làm nội ứng ở bên cạnh hai tên loài người, chịu đủ dày vò khổ sở, mặt mũi tôn nghiêm đều bay đi mất, thậm chí còn bị Nhân Sâm bắt nạt.

Nó làm tất cả mọi thứ chính là muốn trở thành anh hùng trong giới Tà Vật, muốn nhận lấy tất cả sự tôn sùng của Tà Vật, đồng thời khiến chủng tộc Tà Vật Kê của tụi nó trở thành hàng cao quý trong giới Tà Vật.

Vì mục đích lớn lao đó, cho dù là khó khăn thế nào nó cũng có thể chịu đựng được.

Tà Vật Công Kê gào lên: "Quay về hết cho anh, nơi này không phải là nơi mà mấy đứa có thể tới, mấy đứa không thuộc về nơi này, nghe lời anh."

Nó đã ra như vậy rồi, không muốn mấy anh chị em của mình cũng phải lâm vào bước đường này giống nó.

Tiểu Hắc và Tiểu Hồng nghe anh hai tụi nó nói thế, giật mình lùi về sau một bước, nhìn về phía Tà Vật Công Kê bằng ánh mắt gà không thể tin được.

Tí tách!

Tí tách!

Tà Vật Tiểu Hồng Kê rơi nước mắt.

Tà Vật Công Kê quay đầu đi nơi khác, dù cho em gái có rơi nước mắt nhưng nó cũng không thể kéo các em của mình vào vũng bùn được. Ở đây sẽ phải chịu dày vò đau khổ, mấy tháng này nó trải qua đã quen rồi, cho nên nó chỉ muốn lẳng lặng chịu đựng.

Tiểu Hồng Kê nói: "Tụi em đã không còn người thân nữa rồi, anh hai, anh chính là người thân duy nhất của tụi em, quê nhà của chúng ta đã bị phá hủy rồi."

Kinh ngạc!

Tà Vật Công Kê nhìn Tiểu Hồng Kê bằng vẻ mặt kinh ngạc, nó dặm bàn chân, vỗ cánh ra giống như kiểu loài người chộp lấy vai của đối , nói: "Em nói cái gì?"

Nó có quê hương...

Là một rừng cây nhỏ khá rậm rạp.

Tất cả chủng loài của nó đều sống ở đó rất vui vẻ, không lo toan muộn phiền. Bởi vì sức chiến đấu của Tà Vật Kê tụi nó không cao, cho nên chính là chủng loài thấp nhất trong giới Tà Vật.

Lúc Tà Vật Công Kê còn rất nhỏ đã thường xuyên nhìn thấy các Tà Vật khác tới bắt nạt tụi nó, nhưng mà chủng loài của nó chỉ có thể im lặng chịu đựng. Bởi vì tụi nó không có huyết thống, không có gia thế, không có thứ gì cả.

Vào lúc đó...

Tà Vật Công Kê thầm tuyên thệ, từ trong tâm khảm đã dựng lên một ý chí kiên cường bất khuất trong đám Tà Vật Kê. Sau khi lớn lên, nó bọc vải bố, dưới ánh mắt không nỡ chia xa của người thân mà xa xứ, gia nhập vào đại quân Tà Vật, trở thành một con Tà Vật thấp cổ bé họng nhất.

Nếu như buộc phải mang một loại Tà Vật ngang hàng để so sánh với nó.

Vậy chỉ có thể là Tà Vật Chuột Chũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận