Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 105: Chuyến Du Lịch Trong Ngày Tại Bệnh Viện Tâm Thần Của Lưu Khải (2)

Chuyến Du Lịch Trong Ngày Tại Bệnh Viện Tâm Thần Của Lưu Khải (2)

Hiện tại hai người không thể hồi báo gì cho đối phương, chỉ có thể dùng nụ cười tươi tắn nhất, hữu hảo nhất để bày tỏ cho Lưu Khải biết là cả hai đang rất vui sướng.

Lưu Khải trông thấy hai người bệnh nhiệt tình tươi cười như vậy thì cũng không nhịn được cười rộ lên đáp lại, y phát hiện bệnh nhân tâm thần dường như cũng không quá đáng sợ giống như trong tưởng tượng trước đó của y, thậm chí y còn thấy một già một trẻ này có chút đáng yêu.

Nhưng rất nhanh.

Lưu Khải liền phát hiện tình huống có chút không đúng, bởi vì hai bệnh nhân tâm thần này cứ cười mãi không ngừng, điệu bộ của bọn họ làm y có chút hốt hoảng, đáy lòng còn ẩn ẩn nổi lên một tầng sợ hãi.

Lưu Khải chậm rãi cúi đầu xuống.

Thứ lỗi cho ta, nụ cười của các ngươi thật sự khiến cho ta hơi khó chịu.

Nhưng yên tâm, ta vẫn muốn kết bạn với các ngươi, tấm lòng hữu hảo này sẽ không cải biến.

Y cố gắng rút tay về, tuy rằng có chút khó khăn, nhưng y không hề từ bỏ, vẫn luôn cố gắng thử lắc lắc tay để nhắc nhở hai người đối diện, rốt cục trời không phụ người có lòng, cuối cùng có vẻ Lâm Phàm và lão Trương cũng đã mỏi tay, thế mà cả hai đồng loạt chủ động buông tay ra.

Hách viện trưởng đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng quan sát tình huống hiện trường.

Càng nhìn lại càng hài lòng gật đầu.

Cái hài lòng ở đây không phải là vì những những hài tử mới tới kia tốt bụng cỡ nào, mà ông hài lòng vì các bệnh nhân nhà mình đều rất biết cho người khác mặt mũi, không hề dọa chạy những đứa trẻ trong sáng này.

Ồ!

Ông nhìn thấy có một thanh niên dũng cảm chủ động đi tới bắt chuyện với hai bệnh nhân của phòng bệnh 666. Hừm, can đảm lắm, đích thật là không tệ.

"Tiểu tử kia là ai vậy?" Hách viện trưởng chỉ vào chàng trai cao ráo đang ngồi xổm nơi xa xa, đoạn hỏi.

Nhân viên công tác của bộ môn đặc thù nheo mắt nhìn, nhận ra người Hách viện trưởng nhắc tới là ai liền đáp: "Lưu Khải, một tiểu hỏa tử tính tình rất tử tế, y tốt nghiệp từ Mao Sơn cao viện."

Hách viện trưởng âm thầm ghi nhớ danh tự này ở trong lòng.

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Lưu Khải bắt chuyện hỏi thăm.

"Không biết." Lâm Phàm lắc đầu, đáp.

"Ta cũng không biết." Lão Trương cũng thành thật lắc đầu.

Động tác của cả hai cực kỳ thống nhất, trả lời cũng rất thẳng thắn.

Lưu Khải ngây người, đây là lần đầu tiên y tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần, nguyên lai tưởng rằng không có bất luận cái gì khó khăn, nào ngờ nãy giờ y đã bị bọn họ làm ngạc nhiên hết hai lần, Lưu Khải âm thầm suy nghĩ, xem ra đúng là phương thức giao lưu với nhóm người bệnh đặc biệt này cũng không quá dễ dàng như y tưởng.

Vả lại then chốt hơn là Lưu Khải chợt phát hiện có một vấn đề hơi kỳ lạ.

Ấy chính là ánh mắt của những hộ lý chung quanh nhìn về phía y dường như có cái gì đấy không đúng lắm.

Phảng phất như thể... thương hại.

Không có khả năng!

Hẳn là ảo giác của y mà thôi!

Lưu Khải chưa từng đến đây, cũng chưa bao giờ gặp mặt những người hộ lý này trước đó, sao bọn họ lại có thể “thương hại” y được?

"Ta muốn cho ngươi xem bảo bối của ta, ngươi có muốn coi hay không?" Trương lão đầu nhỏ giọng thì thầm bên tai người bằng hữu mới.

Lưu Khải làm bộ rất hưng phấn, đáp: "Dĩ nhiên."

Trương lão đầu liếc nhìn các hộ lý đang đứng gần đó, đoạn quay lưng về phía bọn họ, len lén đem hộp kim châm giấu ở trong ngực lấy ra, "Đây chính là đại bảo bối của ta, nói nhỏ cho ngươi nghe, ta biết châm cứu, hơn nữa tay nghề cũng tương đối lợi hại, nếu như ngươi có chỗ nào không thoải mái thì cứ việc nói với ta, ta có thể giúp ngươi đâm vài châm, ngươi nguyện ý cùng chúng ta kết giao bằng hữu, chúng ta liền sẽ ra sức hỗ trợ cho ngươi."

Lâm Phàm hưng phấn hùa theo: "Ông ta nói rất đúng, kỹ năng châm cứu thật sự lợi hại."

"Ngươi có muốn thử xem sao không?"

Nghe hai vị bệnh nhân tâm thần nói như vậy, Lưu Khải chỉ bất đắc dĩ cười xóa, ta đích xác là có ý muốn hảo hảo giao lưu cùng các ngươi, nhưng không có nghĩa là đầu óc của ta có bệnh a, đối mặt với người bình thường ta còn chưa chắc đã giơ tay ra cho người ta đâm, lại càng không cần phải nói các ngươi là bệnh nhân tâm thần.

"Không cần đâu, ta không có cảm giác chỗ nào không thoải mái."

Lưu Khải mỉm cười, lựa lời từ chối khéo mà không thất lễ.

Nói chuyện phiếm là được rồi, những sự tình khác thì bỏ qua đi.

"Đành vậy."

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đều thấy rất đáng tiếc, vốn định trợ giúp hảo bằng hữu một phen, thế nhưng người ta cả người khỏe mạnh, không có điểm nào không thoải mái, vậy thì đành chịu, không thể tự dưng đè y ra đâm được.

Lưu Khải phát hiện lão Trương cứ nhìn chằm chằm vào đằng xa khiến y cũng tò mò quay đầu nhìn theo tầm mắt của lão, xem xem đằng đó có cái gì, thế nhưng y lại không thấy có bất kỳ đồ vật gì đáng nhìn.

"Sao ngươi cứ nhìn qua đó hoài vậy, ở đằng đấy có cái gì à?" Lưu Khải hỏi thẳng.

Trương lão đầu ra vẻ thần bí đáp: "Ta đang nhìn hộp cao áp, ta muốn giúp bạn thân của ta tu luyện, thế nhưng những người xấu kia quá đáng ghét, một mực canh chừng bên dưới, không cho chúng ta đụng vào, đúng là xấu xa."

Hộp cao áp?

Lưu Khải nháy mắt, có chút mộng, nhưng rất nhanh liền hiểu, bệnh nhân tâm thần quả nhiên là có lối tư duy khác biệt so với người bình thường, thế nhưng hộp cao áp quả thật rất nguy hiểm, y nhất định phải nhắc nhở bọn họ mới được.

"Không thể đụng vào thứ đó, rất nguy hiểm, lỡ như tay ngươi đụng trúng thì sẽ rất đau, run rẩy khắp người. . ."

Lưu Khải làm bộ co giật thân thể, sau đó thổi phù phù vào ngón tay, phảng phất giống như y đang cảm thấy vô cùng đau đớn.

Theo bản năng, khi trò chuyện với bệnh nhân tâm thần, y bất giác nói năng nhỏ nhẹ, lại dùng từ hơi khoa trương quá lên tựa như đang dỗ dành hài tử. Bởi vì Lưu Khải cho rằng các người bệnh nơi đây đều là những cá thể yếu ớt, nhỏ bé, cần được đối xử nhẹ nhàng. Nhưng hành động và lời nói của y lọt vào mắt một già một trẻ ở đối diện thì lại biến tướng, bọn họ âm thầm lặng lẽ nhích ra xa một chút, thì thầm nho nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận