Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 236: Đừng dụ dỗ tôi nữa có được hay không, tôi lung lay rồi đấy

Anh nhớ không sai, người nghe chính là nhân viên kết nối tổng đài Hàn Lị.

Lâm Phàm nói: “Tôi muốn làm một người tốt.”

[Anh à, anh có thể thoải mái tự do gọi điện đến đây đã chứng minh rằng anh không có phạm pháp, bây giờ anh chính là một người tốt.]

Hàn Lị cảm thấy gần đây những người gọi điện thoại đến đây đều rất kỳ quái, tối hôm qua có một người gọi điện thoại đến hỏi làm sao có thể từ một người xấu mà biến thành một người tốt, lúc đó cô ấy đã cảm thấy rất kì lạ lắm rồi.

Mà bây giờ lại có người gọi đến vì vấn đề này nữa.

Giọng nói này nghe qua hình như là có hơi quen quen.

Hình như là đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải, không phải là cùng một người đó chứ.

Lâm Phàm nói: “Không, tôi đã xem qua video, tôi phát hiện mình đã phạm pháp, cho nên bây giờ tôi muốn trở thành một người tốt.”

Đầu dây bên kia cuộc nói chuyện yên lặng trong chốc lát, có hơi không rõ ràng lắm, hiển nhiên là có hơi ngạc nhiên, thậm chí có thể nói là đang bị anh ta làm cho đầu óc đây mơ hồ rồi, dấu chấm hỏi cũng nổi lên khắp trong đầu.

[Anh tên là gì?]

Lâm Phàm nói: “Chúc Phi.”

[Ồ, anh Chúc à, thật ra thì…]

“Anh nói lại lần nữa anh tên gì? Chúc Phi của tập đoàn Phi Long?”

Lâm Phàm nói: “Đúng vậy.”

Trong phút chốc, bên kia đầu dây điện thoại liền truyền đến tiếng la thất thanh, ngay sau đó, liền có rất nhiều người vây tới, giống như là phát hiện bí mật gì đó rất đáng sợ vậy.

Không biết qua bao lâu.

Lâm Phàm đặt điện thoại trong tay xuống, mỉm cười ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng chờ đợi bọn họ đến. Thời gian đều đã hẹn xong rồi, chúng tôi ở ngay tại khách sạn này chờ các người, các người đến đây đi.

Bởi vì một cú điện thoại này của anh.

Mà bên kia đúng là bận rộn dữ dội.

Lãnh đạo của Từ Kiến điên cuồng gọi điện thoại cho gián điệp của mình, suy nghĩ rất rõ ràng, rốt cuộc là Chúc Phi đang giở trò quỷ gì, bây giờ anh ta đang muốn ngửa bài khai chiến với chúng ta đó sao?

Chỉ là ông ta đã gọi hơn mười cuộc điện thoại, thật ngạc nhiên là không ai tiếp một cuộc gọi nào cả.

Chẳng biết tại sao.

Mồ hôi đổ đầy trên trán ông ta, trong lòng ông ta bây giờ chỉ có một suy nghĩ, đó chính là đã bị lộ rồi, thân phận gián điệp của Từ Kiến đã bị phát hiện, bị bí mật xử lý rồi.

Súng thật đạn thật đã được tập hợp, triệu tập mấy trăm người, sau đó đoàn xe ầm ầm gào thét chạy về phía khách sạn Grand Hyatt.

Tay của những người tham gia hoạt động lần này đều đổ hết cả mồ hôi, thật sự là quá căng thẳng, dù sao chỉ phút chốc nữa thôi là bọn họ phải đối mặt với tập đoàn Phi Long, tổ chức lớn nhất thành phố H, làm sao có thể không căng thẳng cho được?

Một lúc lâu sau.

Bên ngoài sảnh tiệc vang lên dày đặc tiếng bước chân.

Ầm!

Cửa lớn sảnh tiệc bị đẩy ra, những người cầm thuẫn chống đạn trong tay cũng xếp theo hàng mà tiến lên, vốn cho rằng sẽ phải xảy ra một trận chiến đấu ác liệt, nhưng mà sau khi nhìn thấy tình hình xung quanh thì bọn họ đều ngây ngẩn cả ra, dấu chấm hỏi hiện lên đầy trong đầu.

Cái quái gì thế này, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.

Lâm Phàm đứng dậy vẫy tay về phía bọn họ: “Tôi ở đây nè.”

Một vị có vẻ là người lãnh đạo đi về phía Lâm Phàm, sắc mặt cũng không dễ nhìn, thậm chí có thể nói là lạnh lẽo đến cùng cực, không có kiên nhẫn nói: “Chúc Phi, đừng tưởng rằng anh có thể làm chuyện gì cũng được, anh có biết báo tin giả cho cảnh sát có hậu quả gì hay không?”

“Anh bảo nhiều người chúng tôi chạy tới đây như vậy là vì để nhìn cảnh các người say rượu hay sao?”

Ông ta cho rằng chuyện này là do Chúc Phi đang trêu đùa bọn họ.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Tôi muốn làm một người tốt.”

Nụ cười thật chân thành, rõ ràng là mang đến cho người ta cảm giác anh không phải là đang nói đùa, hình như là thật đó.

Lâm Phàm mở laptop ra, mở video ra nói: “Bây giờ tôi muốn trở thành một người tốt.”

Người lãnh đạo vừa muốn nói gì đó, khi nhìn thấy hình ảnh bên trong laptop thì ông ta lại trừng to mắt ra, giống như là gặp quỷ vậy, vẻ mặt không dám tin mà nhìn Lâm Phàm, sau đó tiếp tục nhìn video.

Ông ta cứ nhìn Lâm Phàm, rồi lại nhìn video như vậy.

Cứ ở trong trạng thái mờ mịt như vậy.

Lãnh đạo hít sâu một hơi, vỗ bả vai Lâm Phàm nói: “Tôi không biết là cậu đang có ý gì, lại đang suy nghĩ như thế nào, nhưng... tôi tôn trọng cậu là một người đàn ông.”

“Đưa đi.”

“Triệu tập tất cả mọi người, đem tất cả những người ở nơi này đi luôn.”

Hiện trường có quá nhiều người, chỉ có chút nhân số này của bọn họ thì không đủ.

Quản lý khách sạn trợn mắt há mồm đứng nhìn, sau đó anh ta gọi điện thoại cho tổng giám đốc nói rõ tình huống nơi này, toàn bộ người của tập đoàn Phi Long đã bị mang đi.

Tổng giám đốc vốn đang xoa bóp, vốn là không để ý, chờ đến khi ông ta kịp phản ứng lại thì lập tức hỏi xem đã kết toán hay chưa, khi biết được vẫn còn chưa có tính tiền thì đã tức đến mức xém chút tắt thở.

...

Khoảng thời gian này của Đoạn Sơn Hổ xem như nhàn nhã, điều duy nhất làm cho anh ta khó chịu chính là tập đoàn Phi Long, nếu như không phải bọn họ cứ ở phía trước cản đường thì bây giờ anh ta đang là bá chủ của thành phố H rồi.

Nhưng vào lúc này.

Cánh tay đắc lực vội vàng chạy vào nói: “Đại ca, chuyện tốt đến rồi, tất cả mọi người của tập đoàn Phi Long ở khách sạn Grand Hyatt đều đã bị đưa đi, nghe nói tới hơn mười chiếc xe, bọn họ xong đời rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận