Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 988: Cái danh Từ đại phu của ta là hư danh hay sao

Cái danh Từ đại phu của ta là hư danh hay sao

Nhưng mà ta lại không thể vượt qua rào cản kia, bởi vì ta đã quan sát đứa nhỏ trưởng thành cho nên không thể ra tay.”

Bất kể ở nơi đâu, trò chuyện là thứ mà con gái thích nhất.

Nhóm tỳ nữ vô cùng kinh ngạc.

Không nghĩ tới hóa ra Hoa tỷ là người như vậy.

Hàn Tiểu Tiểu nắm lấy tay của Hoa tỷ: “Giờ muội nên làm gì đây?”

“Ừm… có một cách, tục ngữ nói gạo nấu thành cơm. Ta nghe nói có một loại thuốc gọi là “Liệt dương đốt hỏa dục thượng thân”, thuốc này rất mạnh, sau khi dùng thì cả người sẽ đỏ bừng giống như bị lửa đốt, cần phải nhờ đến cái kia… chính là chuyện mà các ngươi hiểu ấy, thì mới có thể giải.”

“Tất nhiên là bọn ta không có loại thuốc này, nhưng ta biết dược phòng có, hiệu quả như nhau nhưng có thể duy trì trạng thái tỉnh táo. Chúng ta bí mật hành động, chủ động đến cửa, lúc đó bọn ta ở một bên châm dầu vào lửa thì chắc chắn lão gia sẽ không thể ngồi yên, đến lúc đó không phải là sẽ thành công sao.”

Hoa tỷ là người từng trải nên dễ dàng biết những chuyện này, mà những gì nàng ta nói lại khiến vẻ mặt nhóm tỳ nữ đỏ bừng, có cảm giác lời của nàng ta rất cường điệu.

“Thật sự có thể sao?” Hàn Tiểu Tiểu hỏi.

Hoa tỷ nói: “Khó mà nói được, cần phải xem kỹ thuật diễn.”

“Vậy lỡ như không được thì sao?” Hàn Tiểu Tiểu cảm thấy cách mà Hoa tỷ nói quá kích thích, quá xấu hổ.

Hoa tỷ suy nghĩ: “Hẳn là không thể nào, đều đã làm như thế này mà còn không được, vậy thì chắc chắn là do lão gia có vấn đề, các ngươi nói có phải hay không.”

“Đúng!”

“Đúng!”

“Rất có lý.”

“Tiểu Tiểu, ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ.”

Ban đêm.

Ánh đèn dầu trong phòng rọi vào mặt của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu ngồi trước bàn, chống cằm, ánh mắt mờ mịt, lặng yên suy nghĩ.

Cảm giác muốn nhưng lại không có được thật khó chịu!

‘Thực sự là có tác dụng sao?’

Hàn Tiểu Tiểu thầm nghĩ. ‘Tiểu Tiểu rất khó chịu, Tiểu Tiểu mệt mỏi quá, Tiểu Tiểu rất muốn thành công.’

Đêm đã rất khuya, người ở trang viên đã chìm vào giấc ngủ hết rồi mà Tiểu Tiểu thì vẫn còn thức, giờ đây trong đầu nàng ta chỉ toàn là những lời của Hoa tỷ, có lý, cũng có thể không có lý nhưng nàng ta cho rằng rất có lý.

Dần dần.

Đôi mắt của Hàn Tiểu Tiểu mở đến hừng đông.

Dược phòng.

Phủ Lâm có một vị đại phu già, sống ở phủ Lâm vài thập niên, kỹ thuật tinh vi, tuy không thể nói là thần y ở thời bấy giờ nhưng y thuật cũng rất cao, phối hợp với các loại thuốc liệu quý hiếm thì không có bao nhiêu bệnh tật có thể làm khó ông ta.

Tùng tùng!

Từ đại phu vùi đầu trộn nguyên liệu làm thuốc, ngày thường không quá bận, nếu có người bị bệnh thì chữa cho người ta, còn không thì xem y thư hoặc chuẩn bị nguyên liệu làm thuốc.

Như là không để ý đến chuyện bên ngoài mà chỉ chuyên tâm nghiên cứu y thuật.

Từ đại phu nghe được có tiếng động, nhìn về phía cửa thì thấy Hàn Tiểu Tiểu đang đứng đó, nàng ta thò cái đầu nhỏ vào trong thăm dò, bộ dạng muốn nói lại thôi, giống như rất có nhiều lời muốn nói nhưng lại sợ điều gì đó mà do dự, bồi hồi không ngừng.

“Tiểu Tiểu cô nương, có chuyện gì sao?” Từ đại phu dò hỏi.

Tròng mắt của Hàn Tiểu Tiểu liếc trái liếc phải” “À... ta… ừm, có chút chuyện.”

“Đứng ở cửa làm gì, có chuyện gì thì vào trong nói.” Từ đại phu cho nguyên liệu làm thuốc đã trộn tốt vào bình để sau này dùng. Tất cả thuốc đều là do ông ta làm, ông ta cũng chính tay sắp xếp các bình thuốc, ông ta không thích có người chạm vào đồ vật của mình, cho nên vẫn luôn không có đồ đệ.

Hàn Tiểu Tiểu bước nhẹ nhàng uyển chuyện vào trong phỏng, nhìn trái rồi lại liếc phải, cứ nhìn như vậy, ánh mắt trôi nổi không có mục đích chứng tỏ hiện tại Tiểu Tiểu vô cùng hoảng sợ, cũng rất ngượng ngùng.

Từ đại phu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ta muốn lấy chút cái kia…” Tuy Hàn Tiểu Tiểu đã lấy hết can đảm nhưng mà cũng không thể nói ra hai chữ kia, chỉ có thể dùng từ ‘cái kia’ thay thế, hy vọng Từ đại phu có thể hiểu.

Từ đại phu nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”

“Chính là tối… lên cái kia ấy.” Hàn Tiểu Tiểu có cảm giác như là chính mình đang làm chuyện sai trái gì vậy, quá xấu hổ, quá ngại ngùng! Nếu nói ra thì không phải mình sẽ trở thành đứa trẻ xấu hay sao? ‘Người ta là một cô nương ngây thơ, nói thẳng ra thì ngại quá.’

Từ đại phu nhìn Hàn Tiểu Tiểu, đại phu mà có y thuật tinh vi thì chỉ cần nhìn sắc mặt của đối phương thì sẽ biết được đối phương đang không khỏe ở đâu.

Bởi vì tối hôm qua Hàn Tiểu Tiểu thức đêm, một đêm không ngủ nên khí sắc không được tốt.

Đại phu bình thường thì sẽ không nhận ra, nhưng y thuật của Từ đại phu cao như vậy nên chỉ cần liếc mắt thì đã đoán được.

“À, lão phu biết rồi.”

Từ đại phu cười, sau đó đi ra sau dược quầy bốc thuốc.

“Ngài biết thật?”

Hàn Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc, nàng ta chưa nói mà cũng đã bị nhìn ra. Từ đại phu không hổ là danh y, năng lực như vậy thật làm người khác ngưỡng mộ, nếu không phải sức lực có hạn thì nàng ta cũng muốn học tập Từ đại phu để sau này Lâm Phàm sinh bệnh thì dùng y thuật của nàng ta để chữa cho anh.

Nghe được lời của nàng ta, Từ đại phu cười nói: “Lão phu làm đại phu đã được vài thập niên, dù có là chuyện gì đi chăng nữa thì chỉ cần liếc mắt một cái là biết được, nếu không nhìn ra được thì cũng không có khả năng làm đại phu ở chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận