Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1262: Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta (4)

Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta (4)

Sấm sét lôi đình như thể một con rắn lớn đang trườn bò trên bầu trời.

Đột nhiên xuất hiện dị tượng.

Rất nhiều người dân thành phố đều thấp thỏm lo âu nhìn lên bầu trời.

Hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngay sau đó.

Có âm thanh vang vọng trên bầu trời, tựa như tiếng chuông lớn vang vọng.

“Lâm Phàm, bổn tọa là tộc lão Vu thần tộc. Muốn đấu với ngươi một trận, hãy nhanh chóng nghênh chiến. Nếu không ta sẽ giết hết đám nhân loại các ngươi.”

Lời nói này vừa nói ra.

Cho dù những người không biết chuyện gì cũng đều cảm thấy sợ hãi.

Nếu Lâm Phàm không đấu với đối phương một trận, ông ta sẽ tiêu diệt hết loài người. Đúng là chuyện đáng sợ, nghĩ đến lại làm người ta không rét mà run.

Bộ phận đặc biệt.

Sắc mặt Độc Nhãn Nam nhìn rất nghiêm trọng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ông ta cũng bị âm thanh này làm cho kinh sợ.

Từ trước đến giờ đều sống yên ổn không có chuyện gì, cho dù là tộc Tinh Không đến cũng không làm ra hành động gì quá đáng. Chung sống với bọn họ đều tương đối thân thiện hòa bình.

Mà bây giờ tiếng nói này lại xuất hiện.

Đúng là có chút không hiểu tại sao.

Rất nhanh sau đó.

Các cấp cao của bộ phận đặc biệt đều đã tập trung lại một chỗ. Khi gặp những trường hợp khẩn cấp như vậy, họ phải giải quyết càng sớm càng tốt

“Lâm Phàm đâu rồi?” Độc Nhãn Nam hỏi.

Lưu Hải Thiềm nói: “Sáng sớm nay đã dẫn ông Trương ra ngoài rồi.”

Sau khi trở về, cơ bản mỗi ngày Lưu Hải Thiềm đều ngồi thiền tĩnh tâm trước Cây Bồ Đề. Nhìn thì không có ích gì nhưng tu vi đã tăng lên không ít, chỉ là vấn đề thời gian nữa mà thôi.

Độc Nhãn Nam trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Phàm, chăm chỉ quá, mới sáng ra đã ngoài sớm thế làm gì, tối nay ra ngoài cũng được mà. Nếu anh ở đây thì mọi chuyện được giải quyết dễ dàng rồi.

Cần gì phải giống như bây giờ, bất lực như vậy.

Điện thoại được kết nối.

Hỏi ở đâu, mau chóng trở về, bộ phận tập hợp, có chuyện lớn xảy ra.

Sau đó cúp điện thoại.

Độc Nhãn Nam đứng dậy, thấy sắc mặt nghiêm túc của mọi người thì nở nụ cười phất phất tay.

“Giải tán đi”

Đại sư Vĩnh Tín: ?

Lâm Đạo Minh: ?

Mọi người đã điều chỉnh cảm xúc chuẩn bị chiến đấu, sẵn sàng nghe lệnh. Liều mạng với đám người dám xâm lấn nhà của họ.

Nhưng bây giờ…

Độc Nhãn Nam nói một câu làm bọn họ có chút mông lung.

“Làm sao thế?” Độc Nhãn Nam hỏi.

Đại sư Vĩnh Tín: “Kẻ thù xâm lấn, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới đúng chứ?”

Độc Nhãn Nam cười cười nói: “Không cần thiết, tôi đã liên hệ được với Lâm Phàm rồi. Bây giờ cậu ấy đang trở về, đến lúc đó để cậu ấy tự ra mặt giải quyết. Mọi người cũng đi làm việc của mình đi. Nói thật thì với thực lực của mọi người bây giờ cũng không giúp được gì, gấp cái gì mà gấp.”

“Từ Chính Dương, ông nói thế hơi quá đáng rồi.” Lâm Đạo Minh nghe xong lập tức kháng nghị nói. Những người của bộ phận đặc biệt đều đã học qua một chút cách ăn nói, bộ phận đặc biệt sao lại không có thực lực như vậy được.

“Quá đáng?” Độc Nhãn Nam lắc đầu nói: “Sao có thể chứ, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Mọi người đừng để trong lòng.”

Theo như tình huống bây giờ.

Thiếu chút nữa đã làm tất cả mọi người bùng nổ.

Độc Nhãn Nam nhìn về phía Kim Hòa Lị nói: “Bây giờ cô lập tức đi trấn an người dân, để bọn họ không cần lo lắng nữa. Thần bảo hộ Lâm Phàm của bọn họ sẽ ra mặt giải quyết vụ này.”

“Vâng.” Kim Hòa Lị đáp lời xong thì lắc mông rời đi.

Đôi mắt nhỏ của đại sư Vĩnh Tín âm thầm liếc theo một cái,

Độc Nhãn Nam nói: “Nhìn cái gì mà nhìn. Cũng không nhìn xem bản thân bao nhiêu tuổi rồi, người trẻ tuổi mới được xem cái đó.”

“Từ thí chủ, không nên ngậm máu phun người. Nếu không Bồ Tát cũng khó mà phù hộ cho ông được.” Đại sư Vĩnh tín nghiêm túc nói.

Độc Nhãn Nam phất phất tay.

“Giải tán, giải tán. Tôi đi xuống dưới lầu chờ Lâm Phàm.”

Ông ta cũng không muốn nói với bọn họ nữa.

Trực tiếp xuống lầu đón Lâm Phàm.

Trong văn phòng.

Đại sư Vĩnh Tín với đám người đối mặt nhìn nhau.

“A, vô duyên vô cớ lại phải chịu một sự sỉ nhục như thế mà các người có thể chịu được hả?” Lâm Đạo Minh chủ động mở miệng nói, tạm thời không thể tiếp thu lời nói vừa rồi của Độc Nhãn Nam.

Nói chúng ta yếu chúng ta có thể đồng ý.

Nhưng mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng từng vì bộ phận đặc biệt này mà đổ máu, nước mắt. Thế mà lại không công nhận chúng ta?

Đại sư Vĩnh Tín chắp hai tay nói: “Có thể.”

“Ông…” Lâm Đạo Minh thật thất vọng với Vĩnh Tín, đúng là con lừa trọc đầu, đầu bã đậu.

Lưu Hải Thiềm nói: “Thực lực cần từ từ tu luyện mới tăng được chứ không phải nói miệng, yếu sẽ chăm lo tu luyện, không hành động gì cũng không mạnh lên được. Lâm Đạo Minh ông thân là cường giả Mao Sơn, ông có biết cảm giác ngắm mặt trời lặn ở Tây Sơn gần đó không?

“Cái rắm ấy! Đó là Y gia Cao Viện có liên quan gì đến Cao Sơn bọn tôi?” Lâm Đạo Minh quát to, nhưng sau đó như nhớ đến gì đó: “Tôi không có ý nhằm vào bà đâu, chỉ là thuận miệng nói thôi.”

“Ha ha.” Cụ bà Y gia cười lạnh một cái, sau đó trực tiếp rời đi.

“Bà…” Lâm Đạo Minh thấy bà rời đi muốn giữ lại nhưng không có hành động gì: “Mọi người xem… Bà ấy còn tức giận nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận