Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 181: Gargamel giỏi nhào lộn

Người đàn ông một mắt cười nói: "Đàn ông hút thuốc giống như phụ nữ trang điểm vậy, phải học cách biết chấp nhận."

Phụ nữ trang điểm là vì đẹp, mà đàn ông hút thuốc là vì đẹp trai.

Jin Heli ngược lại xem thường, chỉ là lời ngụy biện, đàn ông hút thuốc luôn luôn có thể tìm được lý do có thể thuyết phục chính bản thân mình.

"Đây là số liệu phân tích tà vật các nơi."

"Tà vật thường xuyên ở trong thành phố, thành phố Diên Hải trong tổng số ba mươi hai con này trong khoảng thời gian này đã xuất hiện tới con thứ mười, đây không phải một chuyện tốt."

"Tôi đã phân tích các số liệu trong mười mấy năm gần đây sau đó cho ra được kết luận chính là, tà vật xuất hiện có nguyên nhân rất lớn với sự xuất hiện của ma thần khoảng thời gian trước."

Đây đều là những gì cô đã thức đêm phân tích ra được, không mượn sự phân tích của máy móc, cô luôn luôn tin tưởng một điều chính là não bộ là thứ thông minh nhất trên thế gian này, những thứ có thể được loài người sáng tạo ra, xét từ thiên nhiên cũng đã chứng minh được nó không bằng nhân loại.

Cho dù là thiết bị vô cùng chặt chẽ cũng không bằng não bộ loài người.

Người đàn ông một mắt lật xem bảng số liệu, âm thanh roạt roạt, xem rất nhập tâm, tàn thuốc sắp cháy tới ngón tay nghiễm nhiên cũng không biết.

"Ý của cô nói chính là có liên quan rất lớn tới ma thần?"

Hắn quả thật đã từng suy nghĩ qua.

Hắn không phải chuyên gia phân tích, chỉ biết dùng một đôi tay đánh tà vật nát đầu, thuộc loại hình lãnh đạo bạo lực.

Jin Heli nói: "Không sai, luồng năng lượng dao động xuất hiện ở thành phố Thương mười năm trước, sau đó bị hủy diệt, ở những thành phố xung quanh, tần suất tà vật hoạt động dần tăng lên, thành phố xếp top mười trong danh sách tất có những thành phố này."

Người đàn ông một mắt vuốt mái đầu nhiều tóc nói: "Điều này có chút phiền phức, cao thủ thành phố Diên Hải không nhiều lắm, nếu tà vật thực sự xuất hiện thường xuyên hẳn, sợ là không ngừng được, không được, phải lôi kéo thêm nhiều cao thủ trấn thủ."

"Đây là chuyện của anh, không liên quan gì tới tôi."

Jin Heli rất cao ngạo lạnh lùng, sau khi hoàn thành báo cáo xong liền xoay người rời đi.

Người đàn ông một mắt nhìn bóng dáng đi xa.

Dáng vẻ thướt tha bao nhiêu!

Gợi cảm cao ngạo lạnh lùng!

Uyển chuyển!

Quần áo mặc trên người tỏa ra hoàn toàn khí chất toàn thân.

"Thật là con nhóc lãnh đạm, còn muốn giới thiệu cho cô một người bạn trai không tồi, nghĩ lại quên đi thì hơn."

Người đàn ông một mắt lầm bầm làu bàu, trong đầu xuất hiện bệnh nhân tâm thần Lâm Phàm.

Tưởng tượng đến thân ảnh ấy hắn liền không thể quên.

Nếu... lỡ như... ví dụ...

Vậy chỉ e rất sảng khoái.

Vùng ngoại ô, nhà xưởng bỏ hoang.

Một chiếc xe bánh mì cũ nát chậm rãi chạy tới.

Leng keng!

Phanh!

Phanh!

Hai người đàn ông mặc đồng phục màu xanh bước xuống xe.

"Anh Chu, chúng ta tới đây thật sự an toàn sao?"

"Ban ngày còn có thể có quỷ à."

"Trên tivi có nói vùng ngoại thành có tà vật thường lui tới, ngộ nhỡ chúng ta gặp phải thì e là sẽ rất phiền toái đấy."

"Sợ cái gì, có đại ca ở đây, còn có thể vứt bỏ cậu sao.

Nếu không phải chúng ta thiếu vốn đầu tư mở công ty, đại ca cũng không muốn dẫn cậu đến cái nhà xưởng bỏ hoang mang sắt đi bán này đâu."

Hai người này chính là bọn cướp đã từng bắt cóc thành công con trai nhà giàu có danh tiếng ở địa phương, sau bởi vì bệnh nhân tâm thần mà phải từ bỏ từ đạo.

Đao ba Chu Hổ!

Vương Nhị Đản bỉ ổi!

Bọn họ đẩy cánh cửa của nhà xưởng bỏ hoang, âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, Nhị Đản ngẩng đầu nhìn cánh cửa sắt, gõ gõ nghiệm chứng chất liệu.

"Anh Chu, đây là cửa sắt, chi bằng chúng ta chở đi, với sức nặng này em đoán với trọng lượng này có thể bán được mấy ngàn đồng đấy."

Tuy Nhị Đản từng vào Thiên đạo, nhưng tốt xấu gì cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học hàng đầu.

Có chút tinh thông ở phương diện quản lý tiền bạc.

Chu Hổ nói: "To quá, vào bên trong tìm cái nhỏ hơn."

Nghe thấy tiểu đệ nói cánh cửa sắt này giá trị mấy ngàn, khẳng định có suy nghĩ, nhìn cái xe bánh mì cũ nát, hình thể chênh lệch hơi lớn, không vận chuyển đi được, thật sự làm không được.

Chờ đến khi làm mạnh hơn lớn hơn rồi lại đến chở đi cũng không muộn.

Giấc mộng của bọn họ chính là mở một công ty vệ sinh chuyên nghiệp của chính mình, chủ yếu thông cống thoát nước, khẩu hiệu đơn giản:

Không quan tâm thối thế nào, chỉ cần trả tiền, cam đoan thông sạch.

Nhà kho bỏ hoang rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức khiến người ta có chút sợ hãi.

Nếu là ngày trước, Chu Hổ nhấc chân một cái, mở thiên môn cho ông đây, mà hiện tại sau khi trải qua việc vất vả trả giá nhận được hồi đáp rồi, hắn liền thích loại cảm giác cần cù này.

Có lẽ cảm thấy cho dù là kho hàng bỏ hoang, tới đây lấy sắt cũng thuộc loại ăn cắp, trong lòng rất bất an.

Vương Nhị Đản đi theo phía sau anh Chu, tiểu đệ phải có giác ngộ của tiểu đệ, vĩnh viễn không được đi phía trước đại ca, ngộ nhỡ phía trước có đao bổ tới, ít nhất có thể chạy trốn.

Hắn hiện giờ rất được đại ca coi trọng.

Đại ca thường xuyên hỏi hắn một số câu hỏi mang tính chuyên nghiệp, cho dù không hiểu, thì hắn cũng có thể bậy bạ mấy câu, hiệu quả đạt được rất tốt, đại ca thường xuyên vỗ vai khen hắn: "Từng đi học tốt như vậy đấy."

Vương Nhị Đản chưa từng cảm thấy tốt nghiệp đại học là chuyện đáng tự hào thế nào, từ sau khi được đại ca khen ngợi, hắn liền cảm thấy bản thân giống như đã đứng dậy được.

Thật sự quá tuyệt.

Kho hàng đã đóng cửa trong thời gian dài, có một loại mùi thối rữa, trong không khí lan tỏa cái mùi rất khó ngửi.

"Anh Chu, ngửi thấy mùi không thích hợp không?"

"Ví dụ như?"

"Mùi máu tươi."

Chu Hổ nghe thấy lời tiểu đệ nói, lập tức cảnh giác, người này trước mắt đã không phải tiểu đệ nhìn như không hiểu gì, mà là một sinh viên tốt nghiệp đại học hàng đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận