Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1140: Viện trưởng Hách cạnh tranh (2)

Viện trưởng Hách cạnh tranh (2)

Điện thoại reo lên.

“Hả!” Lý Lai Phúc bình tĩnh trả lời điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đột ngột đứng dậy, bước nhanh ra khỏi cửa, anh ta muốn tự mình ra đón.

Ai có thể khiến cho một viện trưởng như anh ta đích thân đi đón tiếp.

Người đã làm cho khả năng của các bác sĩ ở Bệnh viện Hoa Điền của họ đột nhiên phát triển vượt bậc, ngoại trừ Lâm Phàm, thì còn ai vào đây, một người như vậy xứng đáng được tôn trọng.

Cả Lâm Phàm và ông Trương đều rất nhớ nơi này.

Bọn họ đã từng xem nơi đây là nhà.

“Ông Trương, ông có nhớ giường ở đây không?” Lâm Phàm hỏi.

Ông Trương nói: "Chà, tôi rất nhớ."

Hoàng Quan ra đón bọn họ thì rất đã rất sốc khi nghe những lời này, anh ta từng là người lái xe cứu thương ở đây, đã từng đi đến rất nhiều nơi nhưng nơi anh ta đến thăm nhiều nhất là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Và những người khách quen thuộc trước mặt đã không còn như xưa nữa.

Anh ta có xem tin tức.

Anh đã trở thành thần thủ hộ của loài người.

Nhưng mấy ai biết rằng, vị thần thủ hộ của họ lại thường đến bệnh viện này để điều trị, hơn nữa vị thần thủ hộ này còn đến từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Tất nhiên.

Những điều này phải được chôn chặt ở tận đáy lòng.

Sẽ không nói ra.

Cho dù nói ra cũng không có ai tin.

Hoàng Quan có thể trở thành trợ thủ đắc lực của viện trưởng Lý Lai Phúc, hai người trước mặt đã giúp anh ta rất nhiều, là bảo vệ ở đây, anh ta kính cẩn tiếp đón anh.

Anh ta từng hút một bao thuốc lá hơn chục nhân dân tệ, nhưng bây giờ đã đổi sang loại rẻ hơn.

Cái gì cũng có đẳng cấp của nó.

Rất nhanh.

Anh ta nhìn thấy một bóng người đang đến gần.

Hoàng Quan nhanh chân, kính cẩn nói: "Viện trưởng, họ đến rồi."

Lý Lai Phúc gật đầu, đi đến trước mặt Lâm Phàm, trên mặt đầy sự vui vẻ: "Ô kìa, cậu đến rồi, tôi thật sự rất nhớ cậu."

Anh ta thật sự nhớ đám người Lâm Phàm rất nhiều.

Điều duy nhất khiến anh ta bối rối chính là, đám người Lâm Phàm thường xuyên đi tìm đường chết, bệnh viện là nhà của họ, nhưng sau đó tình hình thay đổi, họ không còn đến đây nữa, điều này khiến Lý Lai Phúc có chút không quen.

Đồng thời, cũng khiến bệnh viện này thiếu đi sự đặc sắc.

Thật sự đáng tiếc.

“Đi, đến phòng làm việc của tôi ngồi.” Lý Lai Phúc rất nhiệt tình.

Lâm Phàm nói: "Không đi đâu, tôi đến đây là để nói với anh, tối nay tôi muốn mời anh đi ăn tối, có thời gian không?"

Lý Lai Phúc có vẻ bị sốc khi nghe những lời này.

Ăn tối?

Anh ta không ngờ đối phương lại mời anh ta đi ăn, đây rốt cuộc là mối quan hệ gì, mà có thể khiến đối phương nhớ kỹ trong lòng, tự mình đến đây mời anh ta đi ăn tối.

“Có, chắc chắn là có, cho tôi biết thời gian và địa điểm, tôi sẽ có mặt đúng giờ.” Lý Lai Phúc nói.

Lâm Phàm nói cho đối phương biết thời gian và địa điểm, sau đó phất tay rời đi.

Hoàng Quan nhìn thấy viện trưởng lấy điện thoại ra chụp lại bóng lưng Lâm Phàm, sau đó nhìn thấy viện trưởng đứng ngây người tại chỗ, lúc anh ta định nói gì đó thì đột nhiên phát hiện khóe mắt viện trưởng có những giọt nước mắt.

“Viện trưởng, anh không sao chứ?” Hoàng Quan lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho viện trưởng.

Là trợ thủ đắc lực của viện trưởng, anh ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ bên mình.

Khăn giấy là thứ không thể thiếu.

Lý Lai Phúc nói: "Không sao, tôi chỉ cảm động nơi rơi ít nước mắt, những năm gần đây, tôi đã cứu cậu ta không biết bao nhiêu lần, cậu ta có thể nhớ đến tôi, đó là sự công nhận lớn nhất đối với tôi."

Khóc lóc, truy cập vòng bạn bè.

Đăng bức ảnh vừa rồi với dòng chữ: ‘Cảm động! Thần thủ hộ Lâm Phàm mời tôi đi ăn tối.’

Sau đó mở vào cuộc trò chuyện.

‘Học trưởng Hách, tối nay có bữa tiệc nào không?’

‘Không có.’

‘Tôi có.’

‘?’

‘Xem vòng bạn bè của tôi đi.’

Lập tức, cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục, nhưng có thể nhìn thấy dường như viện trưởng Hách đang nhập tin nhắn gì đó, sau đó lại xóa, cuối cùng không có động tĩnh gì.

Lý Lai Phúc mỉm cười.

Anh ta vô cùng hài lòng, không ngờ Lâm Phàm lại đến mời, điều này đủ để anh ta khoe khoang trước mặt viện trưởng Hách.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Viện trưởng Hách bị Lý Lai Phúc chọc tức.

"Tiểu nhân đắc chí."

Ông ta bị Lý Lai Phúc chọc tức, lửa giận khôn cùng, sau đó có chút buồn bã, có chuyện gì sao không nói với ông ta trước.

Lại đến tìm Lý Lai Phúc trước kia chứ.

Xem ông ta không bằng Lý Lai Phúc sao?

Viện trưởng Hách chán nản đứng trước cửa sổ hút thuốc, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen chạy đến, ông ta nhớ rõ biển số xe kia, không phải là xe riêng của bạn nhỏ giàu có kia hay sao?

Dập tắt điếu thuốc, đi đón tiếp.

Tiểu Khải, bảo vệ ở cổng bệnh viện đã nhận được cuốn bí tịch của A Đại, sau khi tu luyện một thời gian cũng không quá tiến bộ, nhưng để đánh bại một đám côn đồ là hoàn toàn không có vấn đề.

Đây là sự tiến bộ.

Nhìn đại gia đã đến, ông ta trước tiên mở cửa, sau đó xoay người cung kính đón tiếp.

Không phải ông ta vì tiền mà khom lưng.

Đó là lễ nghi.

Viện trưởng Hách đang đợi, khi nhìn thấy Lâm Phàm xuất hiện, trong lòng có chút buồn bực, giống như một người vợ nhỏ bị tủi thân, có một loại phiền muộn không nói nên lời.

Tôi với cậu có quan hệ tốt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận