Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 270: Tôi mời khách, ông trả tiền

Đại sư Vĩnh Tín móc từ trong lòng ngực ra cái gương nhỏ hình tròn, mở nắp hộp, soi vào gương một cái, mặc dù tuổi tác lớn, da có nếp nhăn, nhưng ông ta cảm giác tình huống ngay bây giờ cả người mình từ trên xuống dưới cũng tản ra một loại phong độ cao nhân.

Hoàn mỹ!

Bỏ gương vào lại trong ngực, nhẹ nhàng phủi phủi quần áo, đứng dậy đi đến bên đó.

Lâm Phàm đang nói chuyện cùng ông Trương. Bọn họ nói chuyện phiếm, người bình thường không thể theo kịp tiết tấu đổi để tài của bọn họ. Muốn mà theo kịp thì rất khó.

“Không ngờ có thể đụng phải hai vị thí chủ ở đây, quả nhiên là có duyên.”

Đại sư Vĩnh Tín đâm đầu đi tới, trên mặt nở nụ cười. Tuy nói đã từng tốt nghiệp Phật gia Cao viện, được dùng kinh Phật làm lễ rửa tội nhưng mà ông ta không phải là hòa thượng. Lúc còn trẻ, ông ta cũng là một anh chàng đẹp trai kinh thiên động địa.

Nhưng mấy anh đẹp trai thì khi đến tuổi trung niên nhất định hói đầu, đây là định luật.

Đầu ông ta bây giờ trọc lóc, cộng thêm khuôn mặt của ông ta có Phật tính, nhìn rõ ràng là dáng vẻ của cao nhân.

Lâm Phàm cùng ông Trương hai mắt nhìn nhau một cái.

Lộ ra vẻ nghi hoặc.

Ông ta là ai ?

Đại sư Vĩnh Tín không biết suy nghĩ của hai người Lâm Phàm, cho là họ bị phong độ cao nhân của ông ta ảnh hưởng. Nhưng rõ ràng ông ta đã thu liễm cái phong độ đó vào để trông có vẻ hòa nhã thân thiện, cũng để đối phương coi ông ta là bạn. Chứ tuyệt đối không phải là để đào thành cái hào ngăn sâu rộng thế đâu!

"Lâm Phàm, người ta chào hỏi chúng ta, chúng ta phải bắt tay với người ta." Ông Trương nhỏ giọng nói.

"Ừ, ông nói có lý." Lâm Phàm gật đầu.

Đại sư Vĩnh Tín nghe được bọn họ nói thế thì rất nghi ngờ. Nói thật, cách bọn họ nói chuyện có chút quái dị. Có điều, những chuyện này không quan trọng. Độc Nhãn Long có nói cường giả giỏi đều có phong thái riêng.

“Xin chào.”

Bọn họ cùng lúc đưa tay đến trước mặt Vĩnh Tín. Bắt tay là cách cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương, bạn tốt chính là bắt đầu từ bước này.

Đại sư Vĩnh Tín nào có biết tình trạng của họ, dĩ nhiên là bắt tay lần lượt từng người. Có điều rất nhanh sau đó, ông ta liền phát hiện ra vấn đề có chút không bình thường. Sau khi bắt tay thì không chịu thả ra, mà tay của người còn lại vẫn đặt trước mặt ông ta. Cái này cũng có chút… Không coi là cái gì khó khăn cho lắm. Trong nháy mắt ông ta liền để chéo hai tay, cùng lúc bắt tay cả hai người.

Ông ta là một người không bao giờ nói bỏ cuộc.

Đầu óc ông ta thông minh nhạy bén!

Chỉ cần không nhiều hổn ba người thì ông ta đủ tay để bắt cùng lúc với đối phương.

Tình hữu nghị bắt đầu từ lúc mới quen.

Ngay sau khi đại sư Vĩnh Tín rời đi cùng với nhóm Lâm Phàm, Độc Nhãn Nam mang theo năm vị cường giả từ trụ sở chính đến đi ra. Anh ta liếc mắt liền trông thấy Vĩnh Tín cùng hai bệnh nhân tâm thần được anh ta mời về đang rời đi.

Anh ta ngẩn ra nhìn về hướng đằng xa mất mấy giây, sau đó thu hồi tầm mắt lại.

Hy vọng Vĩnh Tín đừng hối hận.

Bệnh nhân tâm thần trẻ tuổi kia không phải người kinh khủng nhất. Người kinh khủng nhất ngược lại chính là ông già không tiếng tăm kia. Khả năng châm cứu của ông ta quả thực rất đáng sợ.

Kim Hòa Lị giỏi quan sát sắc mặt.

Lúc Độc Nhãn Nam nhìn về phía xa kia đã bị cô ta phát hiện ra. Đại sư Vĩnh Tín cùng hai người mắc bệnh kia đi chung với nhau, đúng là khiến cho cô ta kinh ngạc, nhưng từ sau sự kiện tà vật Chương Lang, cô ta biết hai người mắc bệnh kia là cường giả.

Trên đường phố.

Bởi vì tà vật xuất hiện, có rất nhiều tòa nhà bị phá hư. Thành phố Duyên Hải có đơn vị sửa chữa khẩn cấp, hết thảy đều do Bộ phận đặc biệt chi trả. Cư dân thành phố không phải chịu bất kì tổn thất nào.

Cư dân thành phố đi dạo trên đường vắng hơn so với lúc trước.

Theo lý thuyết, hư hại nghiêm trọng như vậy, căn bản không còn bao nhiêu chỗ chơi được, cho dù có muốn đi chơi thì chuyện hôm qua vẫn còn làm cho người khác bàng hoàng. Chắc chắn bây giờ đang ở nhà, nào dám ra ngoài chạy lung tung.

Chẳng qua, suy nghĩ của cư dân thành phố rất đơn giản.

Xem nhẹ sống chết, không phục thì sao? Hưởng thụ hiện tại mới là quan trọng nhất.

Biết đâu có một ngày lại chết bất đắc kì tử thì sao?

Lúc này.

Đại sư Vĩnh Tín cùng hai người bọn họ thoải mái trò chuyện với nhau. Ông ta không hỏi thẳng đối phương tu luyện thế nào, mà trước hết phải tạo tình bằng hữu đã. Hỏi quá thẳng thừng nhất định sẽ khiến người khác khó chịu.

Cảm giác như là có mục đích vậy.

Chẳng qua là ông ta suy nghĩ quá nhiều. Khả năng mà ông ta cho là có, người ta cũng không nghĩ tới, thậm chí còn xem như chẳng có chuyện gì.

Đừng có khách khí với bệnh nhân tâm thần. Khách sáo với bọn họ chính là tự tìm khó cho mình.

"Hai người là người ở đâu?" Đại sư Vĩnh Tín dò hỏi.

"Thanh Sơn." Lâm Phàm trả lời, sau đó chỉ ông Trương: "Ông ấy cũng giống tôi."

Đại sư Vĩnh Tín khó hiểu, Thanh Sơn là chỗ nào? Ông ta không biết nơi này. Thế nhưng không suy nghĩ nhiều, mỉm cười nói: “Ồ, chỗ đó à, tôi biết. Quang cảnh rất tốt, người ở đó cũng rất tốt.”

Cái nói này giống như lúc ở buổi họp mặt Hội Nhà văn vậy.

Một đám người tự hào nói, tôi đã xem qua tác phẩm này này nọ nọ của nước ngoài, nội dung ở trong đó viết được đó. Sau đó hỏi người khác đã đọc hay chưa?

Người kia nói chưa có đọc, thì sẽ bị khinh bỉ, ngay cả sách này cũng không chưa đọc thì sao lại xuất hiện ở đây được? Khi đối phương hỏi ngược lại bọn họ: “Thế các người đã xem qua “Nhị Cẩu Đản và Steve” chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận