Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1334: Trường thương này là tín ngưỡng của chúng tôi, ai dám sỉ nhục nó

Trường thương này là tín ngưỡng của chúng tôi, ai dám sỉ nhục nó

‘Con gái ngoan, số tiền này con giữ lấy để sống ở Vương Đô đi. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng lo lắng, tiền này là do một vị thương gia giàu có tặng bố vì đã cứu ông ta. Con nhớ hãy cố gắng học hành, cố lên.’

Một lời nhắn nhủ đơn giản.

Nhưng đã làm Khả Lam cảm động đến hốc mắt đỏ hoe.

Đế Nhã nói: "Khả Lam, bố của cậu thật tốt."

Cô ta rất ngưỡng mộ.

Tuy cô ta là thứ nữ của Đại công tước, nhưng sống trong hoàn cảnh đó trước nay chưa hề cảm nhận được tình yêu thương của bố, các cuộc tranh đấu trong gia tộc so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn nhiều.

Tất cả đều chỉ nghĩ tới chức vị Đại công tước.

Còn cô ta vì không thể chịu đựng được nữa mới rời khỏi đất phong của gia tộc để đến Vương Đô học.

"Đúng vậy, bố của tôi là người bố tốt nhất trên đời." Khả Lam nói.

Olga Via nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Khả Lam, cô ta là trưởng nữ của đại gia tộc, từ nhỏ đã được đặt kỳ vọng rất lớn, tu luyện là điều duy nhất mà cô ta phải làm.

Do đó mới hình thành nên tinh thần cứng rắn không gì lay động được.

Trái lại Sylph lại không có cảm giác này, cô ta không có bố, cho nên không thể hiểu được đó là cảm giác như thế nào. Nếu bắt buộc nói thì có lẽ phải lấy cảm giác mà mẹ dành cho cô ta ra hình dung mới có thể lý giải được tâm trạng của Khả Lam.

Đế Nhã nói: "Nếu có cơ hội thì hãy dẫn bọn tôi về quê cậu chơi đi."

"Được thôi, sau này tôi dẫn các cậu đi."

Khả Lam lau khô nước mắt, cười và nói: "Nếm thử thịt khô này đi, rất ngon đó."

Thịt khô đều là do Lâm Phàm chuẩn bị cả.

Lâm Phàm biết Khả Lam thích ăn loại thịt này.

Anh đã tìm rất lâu.

Thậm chí còn hỏi Ý Chí Thế Giới.

Cuối cùng mới có thể tìm được loại thịt có hương vị ngon như vậy.

“Ôi, thịt khô này ngon thật đất, là thịt gì vậy, cho vào miệng là tan ra luôn ấy, tôi chưa bao giờ ăn thịt như thế này cả.”

Đế Nhã rất kinh ngạc.

Ánh mắt sáng ngời như biết nói.

Lóe ra tia sáng chói mắt.

Quá thực rất ngon.

Khả Lam cười nói: “Tôi cũng không biết, những món này là bố tôi chuẩn bị, mỗi lần ông ấy ra ngoài đều mang về rất nhiều thịt, còn phân phát cho thôn dân nữa.”

Olga Via và Sylph đang thưởng thức thịt khô.

Đều cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Nếu như các cô biết, thịt khô các cô cầm trong tay là thịt của một thành viên Long tộc, chắc chắn sẽ bị dọa sợ khóc rống lên.

Không…

Chúng ta đang ăn thứ gì vậy.

Thịt Long tộc cũng không phải là thứ mà chúng ta có thể tùy tiện ăn được, nếu để Long tộc biết được, chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù.

“Các cậu có cảm thấy, thịt khô này dường như ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó không.” Đế Nhã tò mò hỏi, loại cảm giác này không thể nói thành lời nhưng chắc chắn có thể cảm nhận được.

Olga Via và Sylph đều gật đầu.

Bọn họ cũng có cảm giác như vậy.

Các cô nhìn về phía Khả Lam.

Ánh mắt Khả Lam sáng ngời, chớp chớp, hơi nghi hoặc: “Có sao? Tôi không cảm nhận được, có lẽ là do từ nhỏ đã ăn nên không có cảm giác gì.”

Đế Nhã và Sylph cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng trong lòng Olga Via lại cảm thấy nghi hoặc, chắc chắn không sai, cô ta là một chiến sĩ, lúc ăn xong thịt khô, luôn cảm nhận được sự thay đổi vi diệu trong cơ thể mình.

Mặc dù rất yếu ớt.

Nhưng cô ta có thể nắm bắt được cảm giác này.

Nhưng mà, cô ta cũng không suy nghĩ nhiều.

Có lẽ đây chính là đặc sản của quê hương Khả Lam, ở địa phương khác nhau thì sẽ có những thứ hơi kỳ lạ một chút.

Một lúc sau…

“Ăn ngon thật đấy, no quá, lại sắp mập lên nữa rồi.” Đế Nhã dựa lưng vào ghế, tóc đổ rũ xuống, xoa bụng, rõ ràng là rất no nhưng quá ngon nên nhịn không được lại ăn quá nhiều.

Khả Lam nói: “Bố tôi ăn rất khỏe, cho dù nhiều thịt như vậy nhưng cũng không đủ cho bố tôi ăn đâu.”

Mấy người Đế Nhã mỉm cười.

Luôn cảm thấy Khả Lam nói bố cô giống như heo vậy, ăn rất khỏe.

Mấy tháng sau!

Thành phố Thiết Dung!

Khả Lâm và mấy chị em tốt tới đây tham gia bữa tiệc sinh nhật của một bạn học cùng lớp, vốn dĩ các cô muốn từ chối nhưng các bạn trong lớp đều tham gia.

Nếu như các cô không đến tham gia, sợ là sẽ có người đàm tiếu.

Suy nghĩ một chút.

Thôi coi như đi du lịch, đi chơi vậy.

“Các bạn học thân mến, bố của tôi là người đứng đầu thành phố Thiết Dung này, Dave tôi bình thường rất khiêm tốn, không nói cho các bạn biết thân phận của tôi, bởi vì sợ các bạn giữ khoảng cách với tôi.”

“Nhưng đêm nay là sinh nhật của tôi.”

“Cũng không thể giấu diếm mãi được, chỉ có thể nói cho các cậu biết thân phận của tôi, hy vọng sau này có thể chung sống hòa bình, ngàn vạn lần đừng có áp lực tâm lý nhé.”

Dave có mái tóc vàng, dáng vẻ đẹp trai, chỉ là có chút kiêu kỳ, lúc cao giọng tuyên bố thân phận, cậu ta thỉnh thoảng còn hất kiểu tóc đẹp trai của mình.

Đế Nhã nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc này thật là kiêu kỳ.”

Sylph nói: “Lúc mới vào học, không phải cậu ta cho người công khai thân phận của mình sao? Mọi người đã biết rồi, còn giả vờ cho rằng chúng ta không biết gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận