Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1187: Lâm Phàm bị sa thải (2)

Lâm Phàm bị sa thải (2)

Hắn ta đến đây chính là muốn Lâm Phàm rời đi, vốn chỉ là chuyện của một câu nói, nhưng hắn ta cho rằng có những chuyện đối với người làm vị trí giáo viên này nên dùng lời nói uyển chuyển mới tốt, chỉ là về sau vẽ thêm một nét cho mắt của rồng mới là tinh hoa.

"Mình là bị sa thải à!"

Lâm Phàm mở phong bì ra, tiền trợ cấp mấy ngàn đồng, nghĩ tới về sau không thể làm bảo vệ ở đây nữa, hắn vô cùng tiếc nuối, tuy rằng tiền lương không cao, nhưng rất thích bầu không khí làm việc ở đây, ngày ngày đều có thể nhìn thấy những người khác nhau.

Các cậu bạn đẹp trai rất có tinh thần phấn chấn.

Các em gái xinh đẹp cũng rất hoạt bát đáng yêu.

Thu dọn đồ đạc, cũng không có vật gì, duy chỉ có mặt nạ của Chiến Sĩ Ánh Sáng không thể quên. Sau khi thay quần áo, anh đứng trước cửa nhìn một lúc, cầm vali hành lý rời đi.

Điều tiếc hận duy nhất chính là cà chua mà anh trồng, không thể nhìn thấy chúng nở hoa kết quả.

Sau khi Lâm Phàm rời đi không bao lâu, chủ nhiệm sắp xếp hai người nhà hắn ta trở thành bảo vệ của học viện.

Bao ăn bao ở, phúc lợi còn tốt hơn nhiều so với khi Lâm Phàm làm ở đây.

...

"Mình nên tìm công việc."

Lâm Phàm đi lại ở đầu đường, nghĩ tới có thể tới nhà trẻ làm bảo vệ, đi tới mấy nhà trẻ đánh bừa, có nơi cần có nơi không cần tới chứng minh đầy đủ, hơn nữa yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, kết quả sau cùng rất rõ ràng, anh không được tuyển.

Nghĩ tới người lương thiện như anh đều không được tuyển tới nhà trẻ làm bảo vệ, người ưu tú thực sự quá nhiều.

Cuối cùng.

Lâm Phàm ứng tuyển thành công ở một quán ăn, vinh quang trở thành một nhân viên phục vụ.

Thành phố Cẩm Châu.

Trình Chí có chút khẩn trương, tổ chức làm lại đánh giá toàn diện cho hắn, các lãnh đạo cấp cao Tiêu Hồng, Vương Trung... đều có mặt, nhiệm vụ thành phố Diêm Hồ lần này đã tạo nên ảnh hưởng có hơi lớn.

Tổn thất mấy nhân viên kỳ cựu.

Đối với tổ chức thảo phạt mà nói có chút không cách nào thừa nhận nổi.

"Cậu đừng khẩn trương, hiện giờ là kiểm tra tình huống cơ thể của cậu thôi." Tiêu Hồng nói.

"Vâng, em biết!" Trình Chí gật đầu, tại đây có rất nhiều người đều nhìn hắn, hơn nữa sự việc đã truyền đi, người quen biết Trình Chí khi biết được chuyện này đều có vẻ rất bàng hoàng.

Hắn á?

Không đùa đấy chứ!

Khi còn ở học viện, chính là cái tên đứng kế cuối, sao có thể lợi hại như vậy được.

Rất nhanh.

Kết quả kiểm tra đã được công bố.

Tất cả mọi người vây tới.

Tiêu Hồng nhìn kết quả kiểm tra, nhíu mày, không hoa lệ như trong tưởng tượng của cô, tất cả đều có vẻ rất bình thường, tốc độ không nhanh, thể năng cũng không phải rất mạnh.

Chỉ có một cái bảng kiểm tra bình thường không có gì lạ, không có bất kỳ điểm kỳ lạ nào.

"Cầm hai thanh đao." Tiêu Hồng ném bảng kiểm tra đi, nhận lấy đao, sau đó ném cho Trình Chí một thanh, "Tôi đánh, cậu đỡ, có thể coi tôi là con quái vật kia."

Trình Chí nhận lấy đao có chút khẩn trương, hắn không biết rốt cuộc bản thân có được hay không.

Người xung quanh đều kinh ngạc nhìn, không ngờ tổng đội trưởng Tiêu Hồng muốn ra tay, đây là lựa chọn tin tưởng Trình Chí bao nhiêu mới làm ra được.

Tiêu Hồng không cho Trình Chí bất cứ cơ hội phản ứng nào, giống như quái vật cũng sẽ không cho cơ hội cho bất cứ kẻ nào vậy.

Gầm nhẹ một tiếng.

Huy động đao Đường Trực trong tay mạnh mẽ vung tới hướng của Trình Chí.

Trong thời khắc này phải xem bản năng của Trình Chí, một tiếng leng keng vang lên, tia lửa chớp tắt, sắc mặt của Tiêu Hồng vung đao kinh biến, khi vung đao chưa xác định tình huống của đối phương, vẫn giữ lại lực.

Nhưng cho dù là giữ lại lực thì chắc chắn cũng không phải ai cũng có thể đỡ được.

Ngay sau đó, cô không giữ lực nữa, lực đạo bộc phát toàn diện, mạnh mẽ nghiền ép xuống, không ngờ Trình Chí vẫn không sứt mẻ chút nào, còn có thể đỡ được.

"Phản kích." Tiêu Hồng nói.

Trình Chí gầm nhẹ một tiếng, thúc đẩy ngay tức khắc, đối với Tiêu Hồng mà nói, đao của đối phương có luồng sức mạnh truyền đến, một tiếng phịch vang lên, Tiêu Hồng lui mạnh về phía sau.

"Mình thật sự lợi hại như vậy sao?" Trình Chí cúi đầu, có vẻ không dám tin tưởng, đối với hắn mà nói, chuyện khi nãy đều do hắn làm, như vậy cũng quá kinh người rồi đi.

"Không tồi!" Tiêu Hồng tán dương, cô xem như đã nhìn ra sở trường đặc biệt của đối phương, cách thức rất lợi hại, điều duy nhất khiến cô mù mờ chính là rốt cuộc làm được thế nào.

Sức mạnh của bản thân không mạnh.

Nhưng lực đạo khi phản kích rất khủng bố.

Vị Tiên lâu.

"Lâm Phàm, mang thức ăn lên phòng bao số ba!"

Một phần đồ ăn ngon đầy đủ sắc hương vị do đầu bếp làm ra sắp sửa trở thành dinh dưỡng trong bụng các thực khách.

"Đến đây!"

Làm một nghề yêu một nghề, nhân viên phục vụ rất vất vả, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, anh làm bất cứ công việc gì cũng đều trả ra một trăm phần trăm sự nhiệt tình, ông chủ của nơi này rất tốt, các đồng nghiệp cũng rất được, từ khoảnh khắc anh trúng tuyển kia, mấy chị gái đều rất nhiệt tình bắt chuyện với anh, hỏi cái này, hỏi cái kia, khiến người khác cảm thấy ấm lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận