Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 579: Một mình tao chấp với tụi mày (3)

Trong nháy mắt.

Lâm Phàm biến mất tại chỗ, lao thẳng vào thủy triều quỷ dị.

“Trận chiến này sẽ là một trận đấu hả hê vui vẻ.”

Anh xuất hiện trước mặt một tà linh, tung một cú đấm, đấm xuyên qua, toàn bộ quỷ dị bao phủ hoàn toàn tan vỡ, đến phản kháng còn chả có cửa, bị quét sạch hoàn toàn.

Đám dân thành phố xem buổi truyền hình trực tiếp.

Triệt để sôi trào lên.

Có người ở trong nhà gào thét đến nổ phổi.

“Cố lên! Cố lên! Cố lên!”

Tiếng thét thật lớn.

Nếu là trước đây, những người ở tầng dưới sẽ tìm đến nói chuyện, rồi cho vài đấm.

Nhưng mà hiện tại lại không hề để ý.

Bởi vì những người tầng dưới lầu còn phấn khích hơn cả anh ta.

“Người thần thủ hộ bốc lửa.”

“Không, đó là ngọn lửa tức giận, ngọn lửa hy vọng cuối cùng, tôi tin thần thủ hộ nhất định có thể hạ đo ván quỷ dị.”

“Đây có còn là điều mà con người có thể làm được sao?”

Những người xem truyền hình trực tiếp đều sững sờ, không thấy được tình huống bên trong, khi nhìn thấy thần thủ hộ lao vào làn sóng quỷ dị, họ bật khóc, xúc động muốn khóc.

Bọn họ không cách nào tưởng tượng được khi đối mặt với vô số quỷ dị phải chịu đựng áp lực đến nhường nào.

Giờ khắc này.

Hỏa lực Lâm Phàm mở ra toàn hộ.

Hai đấm rơi xuống, có vô số quỷ dị đều chết, còn đối với quỷ dị mà nói, bọn nó phát hiện con người trước mắt này quá đáng sợ, tinh thần lĩnh vực, ảo ảnh các loại chẳng có bất kỳ tác dụng nào.

Trước mặt anh, quỷ dị tựa như con kiến.

Từng đấm.

Kẻ ham não tiến vào trạng thái ẩn thân, thừa lúc Lâm Phàm không để ý, một ngụm cắn hết đầu của anh.

Chết đi!

Nhưng mà…

Rầm!

Xúc tu kẻ ham não nổ tung.

Lâm Phàm nói: “Lấy ra thực lực thật sự của bọn mày, nếu chỉ như vậy mà nói, trong phim các ngươi chỉ là sự tồn tại của bia đỡ đạn.”

Một đấm của hắn nổ vang.

Ngọn lửa hòa quyện với sức mạnh của nắm đấm.

Không có bất kỳ quỷ dị nào chống đỡ nổi.

Nhưng mà số lượng của quỷ dị thật sự quá nhiều, trong vòng xoáy trên bầu trời quỷ dị xuất hiện không ngừng, rõ ràng là muốn dùng chiến thuật biển người triệt để giết chết Lâm Phàm.

Có lẽ, quỷ dị trên toàn thế giới bây giờ đều đã đến cả rồi.

Hơn nữa quỷ dị trước nay chưa từng xuất hiện cũng đến.

Tay cầm ống kính của tên đầu trọc run run.

Cậu ta không ngờ Lâm Phàm lại mạnh mẽ đến vậy.

Tận mắt chứng kiến và phát trực tiếp là hai việc khác nhau.

Nếu như có thể mà nói… cậu ta muốn quỳ trước Lâm Phàm.

Thật sự quá mạnh.

Có lẽ chúng ta thực sự có thể giành chiến thắng.

Quỷ dị từ bốn phương tám hướng vọt tới, trực tiếp bao phủ lấy Lâm Phàm, nhưng rất nhanh đã có thể thấy quỷ dị biến mất không ngừng, lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ tan thành mây khói.

Cảnh vật xung quanh dưới sức mạnh nắm đấm của Lâm Phàm.

Sớm đã thủng lỗ chỗ rồi.

Những rãnh sâu do lực nắm đấm của anh nổ để lại, thoạt nhìn không tới đầu.

“Rầm ầm!”

Lâm Phàm tức giận hét lên, giẫm lên mặt đất, trời đất rung động dữ dội vang vọng khắp nơi, mạnh mẽ đánh sâu vào xung quanh quỷ dị làm chúng tan tành.

Một chút phản ứng cũng không có.

“Chiến đấu thật thoải mái.”

“Chủ của bọn mày đang ở đâu?”

“Đánh với bọn mày chán quá!”

“Tao muốn chiến đấu với kẻ mạnh.”

Lời nói ngỗ ngược.

Hoàn toàn trấn áp quỷ dị.

Người dân đang thừ người ra xem trực tiếp.

Bọn họ hoàn toàn trở nên phấn khích.

Thần thủ hộ tỏ ra càng mạnh, thì bọn họ càng phấn khích.

“Chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng ngang ngược như vậy.”

“Chúng ta có thể thắng.”

“Thần thủ hộ mãi mãi là thần trong lòng tôi, chiều hướng bây giờ rất có lợi, chúng ta nhất định có thể thắng.”

“Thật không ngờ thần thủ hộ lại mạnh như vậy. Đối mặt với nhiều mối nguy hiểm như thế này mà vẫn có thể đối phó được. Tôi thấy có hi vọng rồi!”

Vốn dĩ, khi bọn họ nhìn thấy quỷ dị chi chít từ trong vòng xoáy xuất hiện.

Số lượng không đếm xuể.

Thế lực kinh khủng.

Bọn họ đã sớm tuyệt vọng, thậm chí còn không có một chút hy vọng nào. Bởi vì sự lớn mạnh của quỷ dị bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Điều đó đã trở thành một đả kích không tưởng tượng nổi trong lòng họ.

Nhưng bây giờ...

Tình huống trước mắt, có vẻ như thần thủ hộ đang đánh quỷ dị một cách dữ dội.

Không...

Đây không chỉ là tình huống đánh đập.

Càng giống như, thần thủ hộ đang tùy ý nhào nặn một đàn ong, kiến.

Sức lực của một người đã đe doạ được vô số quỷ dị.

“Mời chủ nhân của chúng mày ra đi.”

Lâm Phàm là một người lịch sự, cho dù trận chiến với bọn họ là trận sống còn đi nữa, cũng sẽ không nói ra những lời ngông cuồng. Mà dùng giọng điệu trầm thấp nói với đối phương, tao muốn đánh với đại ca của chúng mày.

Bảo chủ nhân của chúng mày ra đi.

Tao không thể chờ đợi thêm nữa.

Lúc này.

Quỷ dị đứng yên không động đậy. Bọn chúng đã bị Lâm Phàm dọa sợ, hoàn toàn không còn khả năng tiếp cận. Đối với bọn chúng mà nói đây là một chuyện vô cùng kinh khủng.

Trước đây đều là bọn chúng bỡn cợt loài người.

Trong lúc sợ hãi và tuyệt vọng lấy đi mạng sống của loài người.

Nhưng bây giờ...

Mọi thứ đều đã khác.

Hoàn toàn ngược lại.

Quỷ dị nhìn Lâm Phàm chằm chằm.

Có lẽ đối với quỷ dị mà nói, chúng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị loài người đe doạ.

Một trận chiến ngắn ngủi.

Quỷ dị tổn thất vô cùng nặng nề.

“Đến rồi, tao có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh tà ác đang từ từ đến gần.” Lâm Phàm nói.

Vòng xoáy xảy ra biến đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận