Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1061: Chưa từng nghe qua chưa làm đối phương bị thương đã làm bản thân bị thương

Chưa từng nghe qua chưa làm đối phương bị thương đã làm bản thân bị thương

“Hồn tộc, ngươi đến đây làm gì? Ở đây là liên minh Cao Viện, ngươi muốn làm gì?” Mục Hạo kêu lên, sau đó lấy ra bức thư tay từ trong ngực, ném mạnh về phía bầu trời. Bức thư tay này là do trưởng bối Mục tộc gửi đến, dù sao thì Mục Hạo cũng là người đứng đầu của liên minh Cao Viện, trưởng bối Mục tộc đương nhiên phải chống đỡ cho anh ta.

Giống như khi gặp phải tình huống lúc này, chỉ cần ném bức thư tay về phía bầu trời, để cho đối phương biết rằng, nơi này do Mục tộc che chở, trước khi muốn làm gì bất lợi cho nơi này, thì hãy suy nghĩ cho kỹ.

Còn có một hàm ý.

Không để Mục Hạo ta vào mắt sao?

Nhất thời.

Bức thư tay bay trên không trung, phát ra ánh sáng rực rỡ, hiện lên ký hiệu đặc trưng của Mục tộc.

Trên bầu trời, chiếc đầu lâu khổng lồ trông dữ tợn và đáng sợ há to miệng, hút mạnh một hơi, trực tiếp nuốt mất bức thư tay.

“Hồn tộc, ngươi đây là muốn khơi mào tranh chấp giữa các tộc Tinh không sao?” Mục Hạo tức giận gào lên, không thể giữ nổi nét mặt nữa. Đệt, ta cũng đã lấy thư tay trong tộc ra rồi, ngươi không những không nể mặt, mà còn một hơi nuốt mất. Đây không chỉ tát mặt Mục tộc, mà càng khiến cho anh ta không thể đứng thẳng lưng tại liên minh Cao Viện nữa.

Đầu lâu nhìn xuống, trong hốc mắt cô quạnh cực đại đang có một hỏa diễm màu tím bùng cháy. Ông ta há miệng rít gào, sóng âm chấn động, thổi quét cả vùng đất này.

Tất cả mọi người đều cảm thấy lỗ tai đau đớn, khó chịu.

“Lâm Phàm, tiếng gào của ông ta khiến tai tôi có hơi đau.” Ông Trương bịt tai, khó chịu nói.

Lâm Phàm đấm một quyền lên trên bầu trời, tiếng rít gào của đầu lâu im bặt: “Đừng gào nữa, ông Trương của tôi rất không thích giọng của ông. Ông muốn làm gì thì ra đây, la hét như quỷ vậy thì không thể nào giải quyết được vấn đề.”

“Ai là Lâm Phàm?” Đầu lâu lên tiếng, giọng nói rất trầm thấp, tựa như là đã trải qua phương pháp gấp xếp nào đó, rất hùng hậu, rất đáng sợ.

“Chính là tôi.” Lâm Phàm nói.

Soạt!

Đầu lâu nhìn thẳng Lâm Phàm: “Là ngươi đã giết Hồn Nhạc.”

“Hồn Nhạc là ai?” Lâm Phàm hỏi.

Ông Trương nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như tôi có nhớ, chính là cái tên đã tạo ra lốc xoáy cực lớn trong thành phố ngày đó.”

“Tên nào cơ?”

“Ưm, chính là lúc chúng ta câu cá, bị người ta bắt được đòi phạt tiền, sau đó trên bầu trời xuất hiện lốc xoáy đó.”

“À, tôi nhớ ra rồi.”

Được ông Trương nhắc nhở, anh đã nhớ ra đối phương là ai, sau đó khen ngợi rằng: “Ông Trương, trí nhớ của ông tốt thật đấy, tôi cũng không tốt bằng ông.”

Ông Trương vò đầu, hơi đắc ý nói: “Cũng được thôi, thật ra trí nhớ của tôi có lúc tốt, có lúc không, nhưng đa phần thì cũng không tệ lắm đâu.”

“Giỏi quá.”

“Tôi cũng cảm thấy mình rất giỏi.”

Bọn họ nói chuyện với nhau.

Rõ ràng là đã quên mất đầu lâu trên bầu trời.

“Làm càn!”

Đầu lâu trong không trung nổi giận đùng đùng, cơn giận dữ như vũ bão trút xuống, trong lòng ông ta cảm nhận được sự khinh thường sâu sắc.

Cuộc nói chuyện của Lâm Phàm và ông Trương đột nhiên dừng lại.

“Lâm Phàm, hình như nó rất tức giận.” Ông Trương nói, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được vấn đề, đối phương chắc chắn đang rất tức giận, có ai không tôn trọng người khác như mấy người không?

Vừa rồi đối phương nói với các người nhiều đến vậy, chỉ mong các người hiểu được, các người đã gây ra chuyện lớn như thế nào, nhưng nào có ngờ tới, các người không những không để tâm mà còn lầm bầm lầu bầu thảo luận, không cho ai mặt mũi đến vậy?

Lâm Phàm đáp: “Ừ, tôi cũng nhìn ra được, có điều không sao, bây giờ chúng ta để ý đến nó là được rồi.”

Lúc này.

Mục Hạo rất tức giận, nói thật, anh ta không giống những tộc lớn trong không gian khác, việc thành lập liên minh cao viên, vừa vặn có thể thỏa mãn chút ảo tưởng trong lòng anh ta.

Chính là trở thành sự tồn tại được người người ngưỡng mộ, dáng vẻ có được học trò ở khắp nơi cũng được lắm.

Nhìn những học sinh vừa vào viện.

Anh ta thân là thiếu chủ Mục tộc, sau này sẽ là sự tồn tại đáng tôn kính nhất trong liên minh cao viện, sao có thể không biểu hiện ra một chút.

“Người đến rốt cuộc là vị cao thủ nào trong Hồn tộc, Mục Hạo ta thân là thiếu chủ Mục tộc, thân muốn biết anh đến cùng là ai, thế nhưng có thể hống hách, không đặt Mục tộc bọn ta vào mắt.”

Mục Hạo tỏ ra bá đạo, cảm nhận ánh mắt của mọi người, không cùng nghĩ cũng biết, đây đều là những ánh mắt sùng bái, hãy nhìn vào đôi mắt bé bỏng của bọn họ xem, kích động biết mấy, đều là tình huống bình thường mà thôi, không cần để ý nhiều như vậy, đều là hoạt động bình thường, chỉ cần ngồi xuống vỗ tay là được.

“Ù!”

“Ù!”

Đầu lâu trong không trung thở ra, mỗi khi thở, đều truyền đến âm thanh chói tai, mắt thường cũng có thể nhìn thấy dao động trong không khí.

Dần dần.

Sấm sét vang dội!

Sấm sét đáng sợ giáng xuống.

Chỉ thấy đầu lâu trên bầu trời tan rã trong tích tắc, tỏa ra màn sương đen đáng sợ, màn sương tựa như của người sắp chết, ngưng tụ thành một khối giống như đại bác, từ trên trời rơi xuống, va chạm vào mặt đất, tạo thành một làn sóng xung kích mạnh mẽ.

“Mẹ nó còn có thể làm màu tới cỡ này?” Mục Hạo che mắt lại, sóng xung kích thổi bay áo choàng của mọi người, vẻ mặt ngưng trọng vô cùng, tuy rằng không nhìn thấy được đối phương, nhưng lực tác động từ bên kia quá mạnh, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận